Mã Quốc Lương vừa nói xong thì lại bóp chặt tay hơn.
Gã ta nghĩ, chỉ chút nữa thôi thì Trần Triệu Dương sẽ đau đến mức phải van xin gã.
Dù gì đối với Mã Quốc Lương mà nói, đây chính là một nỗi đau, gã đã yêu Dương Lệ nhiều năm như thế rồi mà nhiều nhất chỉ được nắm tay, thậm chí còn chưa bao giờ được ngủ với nhau.
Nhưng ai ngờ được rằng, gã vừa chia tay với Dương Lệ xong thì đã bị Trần Triệu Dương cháy nhà hôi của rồi.
Lúc này gã có một suy nghĩ, cải thảo mình trồng bao nhiêu năm lại bị người ta ăn trắng mất.
Dương Lệ cũng rất lo lắng mà nói: “Mã Quốc Lương, anh đừng có làm loạn”.
“Lệ Lệ, đây là tình cảm giữa đám đàn ông con trai bọn anh, em đừng có nhúng tay vào”.
Mã Quốc Lương trầm giọng nói.
“Đúng thế, cô đừng nhúng tay vào”, Trần Triệu Dương nhẹ giọng nói.
Mã Quốc Lương nhìn bộ dạng của Trần Triệu Dương vẫn nhẹ nhàng thoải mái thì lại càng không cam tâm.
Gã lại bóp chặt tay hơn nữa.
Lúc này Mã Quốc Lương tức đến muốn tăng xông rồi, gã dùng hết sức lực bình sinh của mình để bóp lấy tay Trần Triệu Dương.
Dương Lệ đứng bên cạnh cũng thấy lo cho Trần Triệu Dương, Mã Quốc Lương là người chăm luyện tập thể dục cho nên lực tay rất đáng sợ.
Bây giờ gã ta còn dùng hết sức lực thế này, chỉ sợ là xương cốt Trần Triệu Dương sẽ bị bóp cho nát vụn ra thôi.
Mã Quốc Lương nhìn Trần Triệu Dương rồi hừ lạnh trong lòng, mày cứ giả vờ nữa đi, để tao xem mày nhịn được đến bao giờ.
“Mày chỉ có tý sức này thôi sao?”
Đúng lúc này, Trần Triệu Dương cười nhạo.
Hả!
Mã Quốc Lương sững người.
“Trông cũng to lớn khỏe mạnh đấy, mà chỉ được mỗi cái mã thôi”, Trần Triệu Dương cười.
“Mày nói...”
A!
Mã Quốc Lương vẫn còn muốn phản bác Trần Triệu Dương nhưng ngay lúc này, Trần Triệu Dương đột nhiên căng tay lên, Mã Quốc Lương cảm giác được sự đau đớn truyền đến từ bàn tay, gã hét lên một tiếng quái lạ.
“Đau... đau... thả tay ra, thả tay ra!”
Mã Quốc Lương cảm giác đau đớn tột cùng, liên thanh kêu.
Gã lúc này đau đến mức chỉ muốn nhảy dựng lên thôi.
Dương Lệ thấy vậy thì không dám tin.
Theo những gì cô được biết thì ở phương diện này, Mã Quốc Lương chưa thua ai hết, bây giờ một người trông gầy yếu như Trần Triệu Dương lại có thể làm cho gã đau đớn như vậy.
“Muốn tao thả tay thì van xin tao đi!”, Trần Triệu Dương cười.
Trần Triệu Dương nói xong, thì lại tăng thêm chút lực ở cổ tay.
Mã Quốc Lương vốn còn nghĩ, mình tuyệt đối không mở miệng cầu xin. Nhưng bây giờ gã đau đến mức muốn bỏ cuộc rồi.
“Thả tay, tao xin mày đấy”, Mã Quốc Lương đau đớn nói.
“Vậy mày nói xem, mày có phải là được phú bà bao nuôi không?”, Trần Triệu Dương lại hỏi.
Mã Quốc Lương gật đầu một cách điên cuồng: “Đúng thế, đúng thế, tao đúng là được bao nuôi đã được chưa?”
Mã Quốc Lương đau thực sự, gã cảm giác như tay mình sắp bị Trần Triệu Dương bóp nát rồi. . ngôn tình hay
“Được, tao không so đo với một tên được bao nuôi nữa”.
Trần Triệu Dương cười rồi buông tay.
Trần Triệu Dương vừa buông tay xong, Mã Quốc Lương đã nhìn thấy bàn tay mình tím hết cả lên, hắn nghĩ nếu Trần Triệu Dương cứ bóp nữa thì xương bàn tay của gã chắc chắn sẽ vỡ nát.
Mã Quốc Lương nhìn Trần Triệu Dương, gã vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện này, bình thường đều là người khác chịu thiệt, gã nào đã phải chịu thiệt bao giờ.
Gã cảm thấy hôm nay như bị quỷ nhập vậy, gã thế mà lại bị một tên Trần Triệu Dương không có tý sức nào phản kháng lại đến nỗi gã phải cầu xin.
“Sau này đừng có đến làm phiền người phụ nữ của tao nữa, rõ chưa?”
Trần Triệu Dương ôm eo Dương Lệ, nhìn chằm chằm Mã Quốc Lương mà nói: “Nếu còn có lần sau, mày sẽ không được may mắn như hôm nay nữa đâu, hơn nữa mày cũng không cần phí sức làm gì, người phụ nữ của tao thích đàn ông đích thực chứ không phải cái loại được phú bà bao nuôi chỉ được cái mã như mày”.
Mã Quốc Lương thấy Trần Triệu Dương ngang ngược như vậy thì cũng chỉ cảm thấy tức trong lòng mà không dám nói ra.
“Cút!”, Trần Triệu Dương nói.
Mã Quốc Lương nghe được lời nói này, cắn răng không cam tâm mà quay người rời đi.
Đợi đến khi gã rời đi rồi, Dương Lệ lạnh lùng nói: