"A lô, a lô... A lô..."
Ninh Tĩnh hét vào trong điện thoại.
"Anh ta tắt máy rồi!"
Ninh Tĩnh đặt điện thoại xuống rồi nói với Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến nhíu mày nói: "Anh ta có nói gì không?"
"Anh ta nói nếu chị muốn giao việc thì phải tự gọi điện cho anh ta", Ninh Tĩnh hơi nổi cáu: "Chỉ là một tên bảo vệ quèn mà thôi, anh ta tưởng mình ghê gớm lắm đấy? Tổng giám đốc, hay là tôi tới bộ phận bảo vệ tìm người khác cho chị?"
"Không cần".
Nam Cung Yến lắc đầu nói: "Cô ra ngoài trước đi".
"Vâng!"
Ninh Tĩnh đáp lời rồi ra khỏi phòng làm việc của Nam Cung Yến.
Đợi đến khi Ninh Tĩnh ra ngoài, Nam Cung Yến cúi đầu đọc tài liệu, nhưng đọc được một lát là cô quăng bút xuống, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đáng ghét!"
Mắng xong, cô cầm điện thoại lên gọi.
Reng!
Trần Triệu Dương đang trò chuyện với ông cụ Cố chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Trần Triệu Dương lấy điện thoại ra nhìn, anh cười nói với ông cụ Cố: "Vợ tôi gọi, tôi đi nghe máy đã".
Anh vừa nói vừa cầm điện thoại đi sang một bên.
"Tên họ Trần kia, có phải anh đi mua sắm với người đẹp quên công việc luôn rồi không hả?"
Trần Triệu Dương vừa ấn nút bắt máy là lập tức nghe thấy tiếng hừ lạnh của Nam Cung Yến.
Nghe vậy, anh hiểu ra ngay vì sao Nam Cung Yến lại sai thư ký gọi điện cho anh bảo anh về làm việc trong khi bình thường cô chẳng mấy quan tâm tới anh, thì ra cô phát hiện ra anh đi mua sắm với Dương Lệ.
"Ha ha, em yêu, có phải anh đi mua sắm với cô gái khác nên em ghen không?"
Trần Triệu Dương tươi cười hỏi.
"Ai nói tôi ghen?", Nam Cung Yến cao giọng nói: "Tên họ Trần, tôi nói cho anh biết, hiện tại anh vẫn còn là nhân viên trong công ty tôi, anh nhất định phải nghe lời tôi. Bây giờ anh lập tức về làm việc cho tôi!"
"Em yêu, chỉ cần em thừa nhận là em ghen thì anh sẽ về ngay", Trần Triệu Dương đắc ý cười nói: "Anh biết em đang sợ mất anh mà".
"Ai sợ mất anh? Tóm lại, hôm nay anh không về từ sau này đừng để tôi nhìn thấy anh nữa. Hừ!"
Nam Cung Yến hừ lạnh một tiếng rồi tắt máy luôn.
"Ông cụ Cố, vợ tôi hối tôi về đi làm, chắc là tôi phải đi rồi".
Trần Triệu Dương cầm điện thoại cười khổ.
"Không sao, cậu đi đi, lần sau có cơ hội chúng ta sẽ trò chuyện tiếp", Cố Kiến Trung vừa cười vùa nói.
"Vậy tôi xin phép nhé".
"Để tôi tiễn cậu", ông cụ Cố nói.
"Không cần đâu".
Dứt lời, Trần Triệu Dương lập tức đi ra ngoài.
"Anh Dương, để em lái xe đưa anh về", Giang Tử Phong đuổi theo, cậu ta chủ động nói.
Cố Kiến Trung đưa mắt nhìn Trần Triệu Dương đi rồi mới rút ánh mắt về.
"Lăng Nhi, cháu cảm thấy con người Trần Triệu Dương thế nào?"
Lúc này Cố Kiến Trung mới hỏi Cố Lăng Nhi.
Cố Lăng Nhi bĩu môi nói: "Chẳng ra gì hết, cháu cảm thấy anh ta là một kẻ xấu, một tên lưu manh".
Cố Kiến Trung nói hờ hững: "Đó là bởi vì cháu chưa hiểu rõ về cậu ấy, nếu cậu ấy chưa có vợ thì nhất định ông sẽ cố gắng làm mối cho hai đứa".
Hả?
Cố Lăng Nhi ngạc nhiên không thôi: "Ông nội, ông đang nói đùa sao? Hừ, còn lâu cháu mới thích anh ta".
"Lăng Nhi, ông còn cảm thấy cháu không xứng với cậu ấy nữa", Cố Kiến Trung nói.
Hơ!
Cố Lăng Nhi ngây ra như phỗng.
"Ông nội, có phải ông trúng bùa mê thuốc lú của anh ta rồi không?"
Cố Lăng Nhi không phục, nói: "Ông nói cháu không xứng với anh ta?"
"Đúng thế", Cố Kiến Trung khẳng định: "Ông có thể nói với cháu rằng thực lực của cậu ấy ngang tầm với ông Hoàng của cháu đấy".
"Sao lại thế được", Cố Lăng Nhi giật mình.
Cố Lăng Nhi biết ông Hoàng là một trong số ít cao thủ còn sót lại của Hoa Hạ.
Trần Triệu Dương còn trẻ như thế mà lại có thực lực