Nam Cung Yến đỗ xe dưới tòa nhà công ty.
Cô dừng xe hẳn lại rồi nhìn chằm chằm vào Trần Triệu Dương, đến tận lúc này rồi mà cô vẫn cảm giác như đang nằm mơ.
Cô vẫn không dám tin hẳn.
“Vợ à, có phải giờ em đã nhận ra là hơi hơi thích anh rồi không?”
Trần Triệu Dương ngồi cạnh cười đắc ý, nói: “Thực ra thì em thích anh cũng rất là bình thường, kiểu đàn ông hoàn hảo như anh có khác gì đom đóm trong đêm đen đâu, đến đâu thì cũng sẽ phát sáng hết”.
Nam Cung Yến nhìn ai đó đang cười hớn hở, lửa giận dâng lên trong lòng, cô mắng: “Hừ, vô liêm sỉ, ai thèm thích anh chứ, tôi có thích một con chó cũng không thèm thích anh”.
“Gâu... gâu!”
Trần Triệu Dương sủa ngay hai tiếng: “Bây giờ thích anh rồi chứ?”
“Anh, anh... vô liêm sỉ!”, Nam Cung Yến chỉ vào người nào đó mà hậm hực: “Tức chết đi được!”
“Vợ à, em đã nói rồi, chỉ cần đòi được tiền về thì chúng ta sẽ đi đăng ký, chọn ngày đẹp không bằng gặp ngày lành, chi bằng hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn nha? Có thể bồi đắp tình cảm luôn, đến tối thì chúng ta có thể về nói chuyện cuộc đời rồi”. Trần Triệu Dương lộ vẻ đắc ý, cười bảo: “Em làm tổng giám đốc, chắc không phải kiểu nuốt lời đâu ha?”
“Ai nói tôi nuốt lời hả, tiền vẫn chưa vào thẻ thôi. Không tính!” Nam Cung Yến khẽ hừ một tiếng, nói: “Chờ tiền vào thẻ rồi nói tiếp”.
Giờ Nam Cung Yến vẫn còn hơi thắc mắc.
Ban đầu cô muốn mượn chuyện này để ai đó biết khó mà lui, nhưng cô hoàn toàn không ngờ được rằng anh thực sự đòi được tiền về.
Hơn nữa điều khiến cô bất ngờ nhất là, đến người như Hồ Lục Chỉ mà cũng phải nghe lời anh.
“Tôi hỏi anh, vì sao Hồ Lục Chỉ lại nghe lời anh?”
Nam Cung Yến vẫn không kìm được tò mò mà hỏi.
“Em muốn biết à?”, Trần Triệu Dương vờ cười bí hiểm.
“Nói thừa”.
“Thế thì em hôn anh một cái trước đi, hôn anh một cái thì anh sẽ nói cho em biết”.
“Đồ bỉ ổi, không nói thì thôi!”
Nam Cung Yến nói xong là xuống xe luôn, hậm hực đóng cửa xe lại.
Cô đóng cửa xe xong bèn bước nhanh vào công ty.
Trần Triệu Dương chờ Nam Cung Yến đi xa rồi cũng xuống xe.
Anh nhìn Nam Cung Yến đi hẳn vào trong công ty rồi mới quay đầu đi về phía khác công ty.
Hôm nay Trần Triệu Dương không định về công ty nữa, đằng nào thì có về cũng chỉ ngủ, thà tự đi kiếm chỗ nào rồi nghỉ ngơi tử tế còn hơn.
Dạ Mị là một quán bar vô cùng nổi tiếng ở Nam Hải, đó cũng là một quán bar rất đặc biệt.
Quán bar này trừ trang trí đặc sắc ra, nó còn có một điểm rất đặc biệt khác, bà chủ của nơi này cực kỳ xinh đẹp.
Đêm nay!
Quán bar Dạ Mị cũng như bình thường, khách khứa đã ngồi kín từ lâu.
Khách nam ở đây cũng vẫn vậy, ánh mắt bị một bóng hình xinh đẹp ở một chỗ nào đó của quầy bar thu hút.
Bà chủ của quán bar Dạ Mị, Tô Hồng Mị, lúc này đang cầm một chiếc ly chân cao, ngồi ở quầy bar uống rượu một mình.
Mái tóc dài gợn xoăn màu đỏ rượu để xõa trông vừa lười nhác vừa ngạo ngược, vẻ mặt cô ta lạnh như băng giá, đôi mày liễu dài mảnh được tô màu tím đậm, lớp phấn mắt sẫm màu dưới hàng mi dài, đôi mắt nâu lấp lánh thứ ánh sáng xa người ngàn dặm, nhưng lại ẩn giấu sự buồn bã khó lòng nhận ra dưới lớp vỏ lạnh lùng.
Sống mũi cao mảnh, trông thanh tú vương vẻ lạnh lùng, nhưng cô lại đang uống rượu, khi nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt cô hiện nét cười quyến rũ.
Đàn ông bên cạnh nhìn thấy bóng hình này đều bất giác thầm thở dài, sao một người phụ nữ lại có thể hòa hợp nhiều loại phong thái như thế cơ chứ.
Hơn nữa chính phong thái khiến người ta chẳng thể nắm bắt được này đã khiến rất nhiều người đàn ông mê mẩn.
Nhưng rất nhiều người đàn ông đều thấy rằng, phụ nữ như vậy chỉ có thể đứng xa mà ngắm chứ chẳng thể lại gần.
Lúc này có một cậu nhà giàu mặc toàn hàng hiệu cầm một bó hoa hồng màu xanh lam đi