Về đến nhà, Đồng Thế Tân không có nhà còn Tư Phu thì đang nấu cơm.
"Vĩnh Du, anh cứ mặc kệ ba anh đi, tóm lại lần này em ủng hộ anh, nếu không cứ để mọi chuyện như vậy thì sau này em còn mặt mũi nào mà gặp Hữu Hữu."
Sở Vĩnh Du mỉm cười, chỉ cần vợ có thể hiểu và ủng hộ là anh thấy mãn nguyện rồi.
"Cám ơn bà xã, anh đi đây."
Lúc nãy nói chuyện điện thoại xong, Mã Trạch không gửi ảnh mà muốn đích thân đến đây một chuyến, Sở Vĩnh Du liền hiểu được thân phận của người bí ẩn mà Lãnh Tiểu Mạt đã khai ra rất không đơn giản, dù sao Mã Trạch cũng là chiến thần luyện ngục của anh, một trong bốn vệ sĩ thân tín của Sở Vĩnh Du, sở hữu địa vị và thực lực cực kỳ cao, vậy mà anh ta còn cẩn thận như thế nên tất nhiên là một nhân vật tầm cỡ rồi.
Rời khỏi biệt thự quay trở lại khu hoạt động thì Mã Trạch đã chờ sẵn ở đó rồi.
"Đại nhân."
Sở Vĩnh Du nhíu mày, nhìn thoáng qua Mã Trạch.
"Thực sự khó giải quyết sao?"
Mã Trạch gật đầu.
"Đại nhân, nếu tôi không nhận sai thì quả thật rất khó."
Nói xong, anh ta lấy trong túi ra một bức chân dung vẽ tay, tuy là vẽ tay nhưng thực sự rất sống động.
Vừa nhìn một Sở Vĩnh Du lại càng nhăn mặt dữ hơn.
"Tank?"
Mã Trạch lập tức trả lời.
"Xem ra đúng vậy, vừa nhìn đại nhân cũng cho rằng là Tank, thì không sai rồi, tôi cũng không ngờ, hóa ra là một trong Ngũ đại huyết vệ dưới trướng Nam Cảnh Tu La Chiến Thần Tư Đồ Yến."
Tư Đồ Yến.
Chân mày Sở Vĩnh Du giãn ra, lạnh lùng nói.
"Thông báo cho Huyết Cốt điều tra tung tích của Tank đích tung tích, sau đó bảo Hình Thiên đi thăm dò xem thế nào."
Nghe vậy, Mã Trạch rất ngạc nhiên, sao lại để Hình Thiên ra tay? Hình Thiên là người có thực lực cực mạnh trong số bốn hộ vệ, sau khi Sở Vĩnh Du xuất ngũ, anh ta có những nhiệm vụ quan trọng phải thực hiện, chứ không ra mặt trong những trường hợp như này.
"Đại nhân, cho dù bắt được Tank, nhưng chỉ cần anh ta không thừa nhận thì chúng ta cũng không có biện pháp, dù sao cũng chỉ là một bức vẽ cộng với lời khai của một nhân vật nhỏ bé không đáng kể như Lãnh Tiểu Mạt, chúng ta chẳng có cách nào định tội được Tank cả."
Mã Trạch cũng có chút chột dạ trong lòng, chuyện này có liên quan đến hai chiến thần, e rằng nếu trụ sở của đội điều tra sự cố đặc biệt biết được thì sẽ đau đầu lắm đây.
"Không phải định tội, tôi muốn mọi người biết rằng không ai có thể làm tổn thương gia đình tôi, Tư Đồ Yến cũng không được."
"Vâng."
Chạng vạng tối, Sở Vĩnh Du chơi với Hữu Hữu cả một buổi chiều đã ra ngoài cùng Đồng Ý Yên.
"Ha ha, Ngu Thư Di đúng là cá tính thật đấy.”
Trên xe, Đồng Ý Yên cười, Sở Vĩnh Du cũng có chút xấu hổ, lúc nãy Ngu Thư Di gọi điện thoại, vừa lúc Hữu Hữu đang cầm điện thoại của anh để đọc truyện cổ tích, có cuộc gọi đến, chẳng biết cô nhóc bấm loạn xạ thế nào mà bật loa ngoài lên, sau đó giọng nói của Ngu Thư Di vang lên oang oang trong loa.
"Sở Vĩnh Du! Anh đã hứa mời tôi và Lam Mị ăn một bữa cơm, còn nói mỗi người được một cái túi bé bé xinh xinh nữa, anh muốn quỵt nợ à?"
Giờ phút này, Đồng Ý Yên hơi buồn cười khi nhớ lại lời nói của Ngu Thư Di.
"Bà xã, lát nữa em nhớ giúp anh chọn túi nhé."
"Được, anh nên đền bù cho hai cô ấy hai chiếc túi đẹp đẹp vào đấy."
Tuy rằng Sở Vĩnh Du không nói rõ, nhưng Đồng Ý Yên cũng biết một thứ đại khái, cũng biết đại khái, loại chuyện nguy hiểm đến tính mạng đó, có bù đắp thế nào đi nữa cũng không đủ.
Sở Vĩnh Du cùng Đồng Ý Yên đã vào một cửa hàng Gucci.
"Chào mừng đến với cửa hàng Gucci."
Đến những thương hiệu lớn như này, cho dù nhân viên tư vấn sản phẩm có xem thường thế nào đi nữa thì ngoài mặt họ vẫn thể hiện sự chuyên nghiệp và nhiệt tình, tuyệt đối khiến cho bạn có cảm giác như đang ở nhà vậy.
"Bà xã, em chọn đi, anh qua kia ngồi một lát.”
"Uhm."
Đi được vài bước, Sở Vĩnh