"Muốn nói thì nói, không nói thì cút!"
Sở Vĩnh Du đột ngột nói một câu khiến những người mặc đồ đen đang cảnh giới xung quanh đều kinh ngạc, đây chính là cậu chủ Nam Cung Lâm của gia tộc Nam Cung, ai gặp cũng muốn bợ đít vậy mà người này lại dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy.
"Anh chàng trẻ tuổi, cậu hơi cuồng vọng rồi đấy."
Một bóng người kỳ lạ xuất hiện bên cạnh Nam Cung Lâm, đó là một ông lão mặc bộ Đường trang màu bạc, hai tay chắp sau lưng, tuy lưng hơi còng nhưng trông tinh thần thì còn có sức sống hơn mấy người trung niên tuổi tứ tuần.
Nam Cung Lâm xua tay cười nói.
"Bác Kim, không sao hết, Sở Vĩnh Du dám tung một quyền đánh cho tên Tiêu Phi thành người thực vật ngay tại bữa tiệc, là tôi biết cách hành xử của anh ta rồi."
Cái gì?
Đồng Ý Yên ở một bên che miệng lại, bất giác thốt lên.
"Anh… Các anh có nhầm lẫn rồi, chỉ một quyền sao có thể đánh người ta thành người thực vật chứ?"
Nam Cung Lâm mỉm cười.
"Cô đây vẫn chưa hiểu về chồng mình rồi, đó là anh ta đã ém lực lại rồi, nếu không, một quyền kia nhất định sẽ đánh cho Tiêu Phi chết ngay tại chỗ."
Nói xong, Nam Cung Lâm quay đầu nhìn về phía Sở Vĩnh Du, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hoà nhã.
"Sở Vĩnh Du, tôi có chút thắc mắc, vì đâu mà anh lại căm thù tôi như vậy?”
Sở Vĩnh Du uống hết ngụm rượu thì cái chai trong tay anh đột nhiên bị bóp vỡ vụn, ánh mắt anh nhìn Nam Cung Lâm chẳng khác gì mắt của loài sài lang.
"Anh đã đề cập đến thân thế của tôi, tức là mộ phần của ba mẹ tôi quá nửa có liên quan đến anh? Anh có dám nói cho tôi biết câu trả lời không?"
Tuy rằng Sở Vĩnh Du không hề toả ra sát ý, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được sự phẫn nộ đang bị đè nén.
Tuy nhiên, Nam Cung Lâm dù sao cũng là người của gia tộc Nam Cung, hơn nữa ông lão bên cạnh cũng chắc chắn không phải là kẻ đầu đường xó chợ, vì vậy, ánh mắt của Sở Vĩnh Du giờ phút này không tạo cho họ bất kỳ cảm giác khác thường nào.
Lúc này đây, Nam Cung Lâm không còn tươi cười nữa mà chậm rãi nhíu mày, anh linh cảm dường như có chuyện chẳng lành đã xảy ra.
"Sở Vĩnh Du, trước tiên anh có thể nói cho tôi biết phần mộ của bác trai bác gái đã xảy ra chuyện gì không?"
Nhìn thấy đôi mắt của Nam Cung Lâm không chúc gợn đục Sở Vĩnh Du cũng từ từ thu lại cơ thể đang nhoài về phía trước của mình.
“Phần mộ đã bị đào lên, còn xác của ba mẹ tôi thì bị phơi dưới ánh mặt trời.
Cái gì?
Trong phút chốc, Nam Cung Lâm đã đứng bật dậy, sắc mặt khó coi không cách nào tả xiết, thậm chí ngay cả ông lão bên cạnh cũng hoàn toàn sững sờ.
Còn Đồng Ý Yên, ngồi đối diện cũng đột ngột đứng lên, cô không ngờ lại có chuyện như thế, chẳng trách hôm nay tâm trạng của Sở Vĩnh Du lại sa sút như vậy.
Nước mắt tuôn trào, Đồng Ý Yên không kìm được mà ôm chặt lấy Sở Vĩnh Du, cô thừa biết Sở Vĩnh Du rất thương nhớ cha mẹ, nhưng không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra.
"Vĩnh Du! Em… Em..."
Đồng Ý Yên cũng không biết phải an ủi cô như thế nào, rốt cuộc là tên súc sinh nào đã làm ra loại chuyện đó chứ.
Sở Vĩnh Du vỗ vỗ tay của Đồng Ý Yên, anh cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có, và những giọt nước mắt của vợ mình là chân thành, là thật vì mình mà đau lòng, có người vợ như cô không uổng phí lời hứa mà Sở Vĩnh Du đã ưng thuận trong lòng.
Thật lâu sau, Nam Cung Lâm đột nhiên cúi đầu trước Sở Vĩnh Du, chân thành nói.
"Sở Vĩnh Du, hãy đi theo tôi, chuyện của hai bác, tôi sẽ cho anh câu trả lời khiến anh vừa ý.”
Sở Vĩnh Du chậm rãi đứng dậy, kéo tay Đồng Ý Yên.
"Bà xã, em về nhà trước đi."
Bốn chiếc Rolls-Royce Cullinans lại khởi động, và lái đến một khách sạn năm sao ở thành phố Ninh.
Bước vào căn phòng, hai người ngồi trên ghế sô pha, còn ông lão Kim thì đứng một bên.
Im lặng được mười phút thì cửa phòng mở ra, một anh chàng bước vào, có vẻ đã ngà ngà say.
"Anh họ, làm sao vậy? Mọi người đang vui vẻ uống rượu, huống chi, con gái ở thành phố Ninh cũng tươi ngon mơn mởn thế kia, tiếc là anh không có phúc hưởng.
Anh chàng cười ha ha, nói xong thì nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nam Cung Lâm nên nhận ra