Cú đấm này thật sự không nhẹ, Tân Tằng có cảm giác đau sốc hông nhưng vẫn chật vật cố gắng chạy ra bên ngoài.
Khách khứa trong nhà hàng Tây đều trợn mắt há hốc mồm, lâu lắm rồi chưa từng thấy người phụ nữ nào bá đạo như vậy, quá dữ dằn rồi.
Ra khỏi nhà hàng, Tân Tằng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai chiếc xe nhanh chóng rời đi, cả người không kìm được phẫn hận.
Thông báo cho Sở Vĩnh Du? Vậy làm sao được, nếu như hôm nay Đồng Hiểu Tiêm thật sự xảy ra chuyện gì không hay thì Tân Tằng anh cũng quá không phải đàn ông rồi.
Hít thở thật sâu mấy cái, Tân Tằng mới hơi nhẹ nhõm hơn một chút, anh ta vội vàng lên xe của mình, nhanh chóng chạy tới khách sạn Lãng Triều mà Ngụy Manh Manh nói tới, cho dù như thế nào thì anh ta cũng không thể để chuyện này liên lụy tới Đồng Hiểu Tiêm.
Nửa giờ sau, trong một căn phòng ở khách sạn Lãng Triều, Đồng Hiểu Tiêm bị đặt trên ghế, nhìn Ngụy Manh Manh vênh váo hung hăng ở đối diện, Đồng Hiểu Tiêm lạnh lùng nói.
"Tôi khuyên cô mau thả tôi ra, anh rể của tôi rất lợi hại, nếu không cô có hối hận cũng không kịp đâu."
Ngụy Manh Manh cười.
"Hối hận? Ở thành phố Ninh này, người nào có thể khiến Ngụy Manh Manh tôi hối hận? Câm cái miệng ti tiện của cô lại đi, nếu không tôi không ngại để tên vệ sĩ này qua phòng bên kia chơi với cô một chút đâu."
Vừa nói xong lời này, Đồng Hiểu Tiêm không dám mở miệng nữa, vẻ sợ hãi trong mắt càng thêm rõ ràng.
"Cô là Đồng Hiểu Tiêm? Ha ha, quá buồn cười mà, cô biết nhà họ Tân là nhà giàu có ở tỉnh này cho nên mới tiếp cận Tân Tằng đúng không, tôi nói cho cô biết, Tân Tằng là người đàn ông mà Ngụy Manh Manh tôi thích, đời này anh ta chỉ có thể yêu tôi, chỉ có thể cưới tôi, cả tỉnh này không có một người phụ nữ nào dám tới gần Tân Tằng, vậy mà cô lại dám phớt lờ sự tồn tại của tôi à!"
Đồng Hiểu Tiêm muốn phản bác lại nhưng lại không dám nói nên chỉ có thể dùng ánh mắt đáp lại.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Tân Tằng vọt vào.
"Ngụy Manh Manh! Mau thả Hiểu Tiêm ra, cô hoàn toàn không biết cô đang gây ra chuyện gì đâu."
Trong nháy mắt, Ngụy Manh Manh đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Đồng Hiểu Tiêm, sau đó nói với Tân Tằng.
"Hiểu Tiêm? Gọi thân mật quá nhỉ, buồn nôn."
Sau đó đột nhiên giáng một cái tát lên mặt Đồng Hiểu Tiêm khiến nước mắt Đồng Hiểu Tiêm trào ra, phẫn hận nhìn Ngụy Manh Manh, trong lòng có một loại xúc động muốn ăn sống nuốt tươi Ngụy Manh Manh.
"Cô! Cô còn dám đánh người? Ngụy Manh Manh, cô đúng là người không biết lý lẽ."
Tân Tằng vô cùng tức giận, muốn xông tới nhưng lại bị mấy người cản lại.
"Đau lòng à? Tân Tằng, Ngụy Manh Manh tôi có chỗ nào không bằng người phụ nữ này chứ? Ôi! Dựa vào đâu mà anh lại dám nói tôi như vậy, nhà họ Ngụy tôi còn cao hơn không biết bao nhiêu bậc so với nhà họ Tân các người, thế mà anh lại đi chơi loại phụ nữ hoang dâm bẩn thỉu này?"
Nói đến đây, Ngụy Manh Manh khoanh hai tay lại, ngồi xuống ghế sofa lần nữa.
"Được lắm, anh thích cô ta đúng không? Vậy anh đến quỳ gối trước mặt tôi, nếu anh quỳ xuống thì tôi sẽ lập tức thả người."
Bịch!
Gần như cô ta vừa nói xong, Tân Tằng đã không chút do dự quỳ xuống mặt đất.
"Ngụy Manh Manh! Lập tức thả Đồng Hiểu Tiêm ra, nếu không nhà họ Tân và nhà họ Ngụy sẽ đối đầu với nhau, mặc dù chênh lệch rất lớn nhưng nhà họ Tân chúng tôi sẽ liều mạng nên nhà họ Ngụy cô cũng sẽ không dễ chịu đâu, huống hồ cô chỉ là một người phụ nữ bề dưới trong nhà, thật sự có thể đại diện cho toàn bộ nhà họ Ngụy hay sao? Nhưng Tân Tằng tôi có thể!"
Cái gì!
Thấy Tân Tằng thật sự quỳ xuống, Ngụy Manh Manh sững sờ ngay tại chỗ.
Mà trái tim Đồng Hiểu Tiêm cũng đập dữ dội, người ta nói dưới đầu gối đàn ông là vàng, thế mà Tân Tằng lại nguyện ý quỳ xuống vì cô.
Sau khi kịp phản ứng lại, Ngụy Manh Manh gần như phát điên, cô ta điên cuồng cười lớn rồi cầm một con dao gọt trái cây trên bàn chậm rãi đi về phía Đồng Hiểu Tiêm.
"Ha ha! Tân Tằng anh được lắm, thế mà anh lại thực sự động lòng với người phụ nữ này, Ngụy Manh Manh tôi đổi ý thì anh có thể làm gì được tôi chứ? Hôm nay tôi sẽ rạch nát mặt cô