Sở Vĩnh Du dùng tốc độ nhanh nhất để mua hộp kim chỉ rồi quay về, sau đó lại ra ngoài rồi ngồi lên xe của Lục Côn.
Trên đường đi, biểu cảm của Lục Côn hơi kỳ lạ.
Trước tiên không nói đến chuyện kỳ lạ khi có một Sở Vĩnh Du ở bên này và một Sở Vĩnh Du ở bên kia, chỉ nguyên việc ban nãy nhìn thấy Sở Vĩnh Du cầm hộp kim chỉ chạy như bay về nhà, Lục Côn bèn cảm thấy trí tuệ của ông ta có vẻ không đủ dùng lắm.
Ở Tỉnh Thành, Lục Côn vẫn không thuộc về thế lực của Lư Văn Diệu, nhưng ông ta cũng coi như có chút thành quả.
Đặc biệt là có quan hệ rộng, ngoài sòng bạc, ông ta cũng tham gia vào rất nhiều việc kinh doanh.
Đương nhiên, ông ta cũng có nghe qua chuyện nhà họ Lư sụp đổ, ông ta luôn cảm thấy Sở Vĩnh Du rõ ràng không muốn liên quan đến chuyện về quyền phổ Hình Ý Quyền.
Sau khi người đứng đằng sau Lão Thử đến tìm anh ta một lần thì không còn xuất hiện thêm lần nào nữa.
Vậy mà một người mạnh như vậy lại đi mua một hộp kim chỉ.
“Lục Côn, ông tìm tôi có chuyện gì?”
Sở Vĩnh Du đột nhiên lên tiếng, khiến Lục Côn giật mình, vội vàng nói.
“Anh Sở, tôi biết anh không phải là người bình thường, còn tôi vẫn không hề có chỗ dựa vững chắc nào cả, nên phải của người phúc ta thôi.Tôi biết anh Sở chắc chắn không vừa lòng với những thứ bình thường, nhưng lần này tôi chắc rằng anh sẽ rất vui với thông tin mà tôi có được.”
Nói xong, nhìn thấy ánh mắt không thiện chí lắm của Sở Vĩnh Du, Lục Côn mới biết mình đã phí lời.
“Long Mễ, anh Sở đã nghe qua bao giờ chưa?”
Lại là Long Mễ? Khóe môi Sở Vĩnh Du hơi cong lên.
“Ồ? Ông cũng biết đến Long Mễ sao? Quả thật khiến tôi hơi bất ngờ đó.”
Sư phụ từng nói với anh, công pháp mà anh tu luyện sau khi gặp được chiếc cổ bình đó thì sẽ giống như những người luyện võ công khác, cũng cần phải dựa vào Long Mễ để đột phá.
Nhưng đối với những người luyện võ công bình thường, chỉ cần vài hạt Long Mễ là được, nhưng đối với những người có thiên phú cao, cần phải mấy chục hạt mới được.
Đây cũng là nguyên nhân ông cụ Vân bảo Vân Thủy Dật lấy ra một trăm hạt Long Mễ làm thù lao.
Nhưng Sở Vĩnh Du lại không giống như vậy, anh không có giới hạn, ngược lại, hấp thu càng nhiều Long Mễ thì càng giúp ích nhiều cho sự phát triển trong tương lai.
Vấn đề quan trọng là, dù sao Long Mễ cũng là thứ thần kỳ và thần bí nhất được sinh ra từ Long Mạch, muốn có được nó quả thật khó hơn lên trời.
Nếu không, một người gặp chuyện gì cũng không nao núng như Sở Vĩnh Du cũng không bị năm cân Long Mễ đó làm dao động, đến nỗi không nói nên lời.
Không ngờ hiện giờ, anh lại nghe thấy thông tin về Long Mễ từ miệng Lục Côn, anh đương nhiên không từ chối, dù có nhiều hơn một hạt, thì hiệu quả cũng hoàn toàn khác nhau.
“Bởi vì tôi không có chỗ dựa vững chắc nên rất thích kết giao bạn bè.
Cộng thêm việc buôn bán của tôi cũng rất hỗn tạp, quen biết đủ hạng người.
Trong đó có một người, hắn cho xây dựng một phòng đấu giá dưới lòng đất ở Lưu Thị, mỗi tháng đều sẽ tổ chức một lần, chỉ người nhận được thư mời mới có thể tham gia.
Tóm lại là phòng đấu giá này khác với những phòng đấu giá khác, những món đồ bán đấu giá ở đó đều là những vật kỳ lạ, quý hiếm.”
“Lần này, người đó gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tìm vài người mua có máu mặt nên tôi đã nghĩ đến anh Sở.”
Ý cười trên môi Sở Vĩnh Du ngày càng rộng hơn, anh cảm thấy rất hài lòng.
May mà anh vẫn chưa quyết định ngày đi lấy Long Mễ.
“Hắn có bao nhiêu?”
“Một trăm hạt.”
Một trăm hạt? Cũng tương đối nhiều.
Tới đây, Lục Côn dè dặt nói.
“Cái đó… Anh Sở, tôi mạo muội hỏi một câu, Long Mễ dùng để làm gì thế?”
“Người bạn mở phòng đấu giá đó của ông không nói cho ông biết sao?”
Lục Côn lắc đầu.
“Không nói, người đó nói tôi không cần phải biết Long Mễ dùng để làm gì, chỉ cần tìm vài người mua đến là được.
Hơn nữa bắt buộc phải tìm người biết về Long Mễ, nếu không biết thì đi đến đó cũng không có ý nghĩa gì.”
Sở Vĩnh Du từ từ khép mắt lại, nhưng vẫn nói nốt câu cuối.
“Người bạn đó cũng coi như đối xử khá tốt với ông, không biết là tốt nhất.
Hơn nữa, ông cũng không cần nói cho những người khác, một trăm hạt Long Mễ này sẽ là của tôi.”
Lục Côn không dám lên tiếng, ngay đến cả người đẳng cấp như Sở Vĩnh Du mà cũng muốn có được Long Mễ, xem ra đây là thứ tuyệt đối không bình thường.
Đến quán Bar Thanh Phong, vừa đi vào Sở Vĩnh Du đã nhìn thấy Ngu Thư Di đang ngồi trên một chiếc ghế dài, vừa xem điện thoại, vừa uống bia.
Sở Vĩnh Du bèn đi qua đó ngồi