Ở một góc đường, Lục Côn trốn ở bên tường, thò đầu nhìn về phía kia, trong lòng vô cùng phấn khích, có thể tận mắt nhìn thấy Sở Vĩnh Du ra tay, chắc chắn là một chuyện vô cùng may mắn.
Tài xế không hiểu chuyện gì cả, luôn cảm thấy tất cả biểu cảm của ông chủ ngày hôm nay đều có chút khoa trương.
Lúc này, ở trong mắt Lục Côn, Sở Vĩnh Du và người kia rõ ràng không có bất kỳ hành động nào, rất đột ngột, ngọn đèn đường phía sau mỗi người, bóng đèn lần lượt nổ tung.
Cảnh tượng này khiến Lục Côn phải lau mồ hôi trên trán, nhịp tim đập càng nhanh, muốn lấy điện thoại ra để quay lại, nhưng lại không có cái gan đó.
Trên đường, chỉ có duy nhất một ngọn đèn đường thỉnh thoảng lại lóe lên mấy cái còn tồn tại, dường như muốn chiếu sáng một trận đại chiến sắp bắt đầu.
“Không được phép cử động!”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, Tường Vi cầm một khẩu súng trong tay, từ từ bước ra từ trong bóng tối.
Trên tay trái là một thẻ chứng nhận.
“Tôi là đặc chủng của tổ điều tra đặc biệt phái đến, anh không được nhúc nhích!!”
Người đàn ông phòng trần nhìn Sở Vĩnh Du, lộ ra một nụ cười kỳ lại, bóng dáng vừa động đậy đã đột nhiên biến mất.
Tường Vi vô cùng ngạc nhiên, tốc độ nhanh như vậy rốt cuộc là võ giả cấp mấy?
Sở Vĩnh Du khẽ lắc đầu, đi về phía nhà của mình, đồng thời bất lực nói.
“Sao cô lại bắt đầu quay về quỹ đạo ngày trước rồi?”
Sững sờ một lúc, Tường Vi lại nói lắp.
“Tôi…tôi….
cái kia….
”
“Về đi, sau này đừng như vậy nữa, người lúc nãy, không thèm quan tâm thân phận đặc chủng đội điều tra đặc biệt gì đó của cô đâu, muốn giết thì sẽ giết.
”
Nhìn bóng lưng của Sở Vĩnh Du, Tường Vi cắn môi, không biết tại sao, bây giờ kẻ địch tìm đến Sở Vĩnh Du ngày càng lợi hại, công việc đặc phái viên này của mình, vốn dĩ là quan sát Sở Vĩnh Du, bây giờ luôn có một cảm giác, trong lòng trở có gì đó thay đổi, nhưng lại không nói được là cái gì.
Về đến nhà, không ngờ đèn ở phòng khách vẫn còn sáng, khiến Sở Vĩnh Du có chút nghi hoặc.
Đi vào, ông cụ Đồng An Thái ngồi trên sofa phòng khách, ba người Đồng Ý Yên ở bên cạnh.
Sở Vĩnh Du đi vào, Đồng An Thái lập tức đứng dậy, bây giờ nhận ra được sự đáng sợ của Sở Vĩnh Du, ông ta sao dám lớn mật.
“Ông nội đến rồi.
”
Tùy tiện hỏi thăm một câu, khiến Đồng An Thái thực sự có chút kích động.
“Ừ, Vĩnh Du xong việc rồi hả.
”
Khẽ gật đầu, thay giày xong, Sở Vĩnh Du ngồi lên sofa.
“Có chuyện gì sao?”
Mấy người Đồng Ý Yên nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Đồng An Thái lên tiếng.
“Vĩnh Du, ông đến vào lúc này, thực ra cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là để gặp cháu….
không, hai nhà bác cả và bác hai của Yên Yên gần đây sống rất tiêu diêu tự tại, không có bất kỳ phiền não nào, ông đang nghĩ có phải là Giang Mạnh sắp trở về rồi.
”
Nghe đến câu này, Sở Vĩnh Du khẽ cười.
“Trở về thì trở về, không có chuyện gì lớn, ngày Giang Mạnh trở về, chính là thời khắc mà cháu và bọn họ tính toán sòng phẳng với nhau.
”
Sở Vĩnh Du cũng đang đợi, đợi mấy người Đồng Tinh Minh cuối cùng vẫn dựa vào sự trở lại của Giang Mạnh, sau đó khiến bọn họ tuyệt vọng một cách triệt để, nếm thử cái giá mà bọn họ phải trả khi đã làm những chuyện kia.
“Cũng…cũng không chắc chắn, ông chỉ đoán mà thôi, ông già rồi, bây giờ nói cũng không dễ sai bảo nữa, không có ai nghe nữa, vì vậy chỉ đến càm ràm thôi, được rồi, ông về đây.
”
Đồng Thế Tân ở bên cạnh hơi há miệng muốn nói điều gì đó, cuối cùng vẫn không nói, chỉ đưa ông nội lên xe.
Sau khi trở lại, nhìn Sở Vĩnh Du đang định lên tầng ngủ với Hữu Hữu, Đồng Thế Tân do dự một lúc mới nói.
“Vĩnh Du, Yên Yên, đến đây, ba có chuyện muốn nói với hai đứa.
”
Lại ngồi xuống phòng khách, Đồng Ý Yên nhìn dáng vẻ rối rắm của ba mình, giọng nói dịu dàng nói.
“Ba, nếu như ba chưa nghĩ xong, vậy thì một khoảng thời gian nữa rồi nói.
”
“Không, nhân cơ hội ông nội nhắc đến, ba cũng phải nói.
”
Nhìn Sở Vĩnh Du, vẻ mặt Đồng Thế Tân trở nên nghiêm túc.
“Vĩnh Du, con