Bốp!
Không đợi Sở Vĩnh Du ra tay, trên mặt Lý Tuệ đã trúng một bạt tai, thế mà lại là Đồng Ý Yên đánh tới.
"Sao cô có thể nhẫn tâm phá hủy sự ngây thơ chất phác của một cô bé như vậy, cô đúng là đồ khốn nạn!"
Lý Tuệ điên rồi, bị tát vào mặt như thế sẽ muốn đánh lại, nhưng Liên Sâm nhìn thấy Sở Vĩnh Du tức giận, bèn một vàng quát lên.
"Đuổi hết ra ngoài!"
Cứ như vậy, cả nhà Đồng Tinh Minh xấu hổ bị đấy đến bên cạnh chiếc xe Mercedes-Benz bên đường.
"Ba! Không thể cứ bỏ qua như vậy được!"
Hai mắt Đồng Tử Họa đỏ bừng, bản thân bị đánh, vợ bị đánh, hơn nữa tay của vợ cũng do Sở Vĩnh Du bẻ gãy, này căn bản chính là mối thù không đội trời chung.
"Câm mồm! Sở Vĩnh Du quen biết Liên Sâm, quay về lại thương lượng, mày còn sợ gây họa chưa đủ là!"
Ầm ầm!
Cửa xe vừa mới mở ra, đột nhiên một tiếng độngtruyền từ xa dần tới gần, quay đầu nhìn lại theo bản năng, cả nhà Đồng Tinh Minh đều trợn tròn mắt.
Chỉ thấy một chiếc xe tăng đang lao đến, loại khí thế như mãnh thú chỉ xe sắt thép này có được đã không thể dùng từ ngữ để hình dung.
"Này... Sao lại có xe tăng xuất hiện."
Đồng Tử Họa thầm nói một câu, Đồng Tinh Minh hừ lạnh.
"Quản nhiều làm gì, đi!"
Khi lên xe, cả nhà đều nghe được tiếng của Sở Vĩnh Du, trong con người tràn ngập vẻ mơ màng.
"Hữu Hữu nhìn thấy chiếc xe tăng kia không? Đó là quà sinh nhật ba chuẩn bị cho con đấy."
Thời gian vui vẻ luôn là ngắn ngủi, lúc Sở Vĩnh Du về đến nhà đã là mười một giờ đêm, Hữu Hữu đã ngủ ở trên xe.
Ôm Hữu Hữu lên tầng rồi quay về phòng khách, Đồng Thế Tân lên tiếng trước.
"Vĩnh Du, việc hôm nay làm được rất đẹp, mặt mũi nhà chú hai của anh hoàn toàn bại lộ. Tuy nhiên chúng ta cũng không sợ ông ta, Vĩnh Du, con tức giận làm chủ cho Hữu Hữu như vậy, ba cũng ủng hộ."
Tư Phu cũng cười nói.
"Đúng vậy, con nhập ngũ bốn năm cũng xem như không uổng công, con quen biết ông chủ lớn như Liên Sâm mà sao không nói sớm."
"Con không quen biết Liên Sâm."
Nhưng mà lời nói của Sở Vĩnh Du lại làm cho mọi người đều sửng sốt.
"A! Anh rể thật biết nói đùa, còn biết khiêm tốn nữa."
Hiện tại Đồng Hiểu Tiêm mở miệng là một tiếng anh rể, gọi tiếng này còn ngọt hơn tiếng kia.
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, anh nói là sự thật, loại nhân vật nhỏ như Liên Sâm, anh thật sự không biết, cũng chỉ để Mã Trạch sắp xếp một chút mà thôi.
Đột nhiên, Sở Vĩnh Du nghĩ tới điều gì, anh đứng bật dậy, dọa mấy người nhảy dựng.
"Không xong! Quên thay tã cho Hữu Hữu rồi."
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du hấp tấp lên tầng, vể mặt mỗi người đều kỳ lại vô cùng, hồi thần lại, Đồng Hiểu Tiêm đột nhiên ôm lấy tay Đồng Ý Yên, làm nũng nói.
"Chị, chị nhìn cái xe Mercedes-Benz kia, quá tiêu tốn xăng, chị nói anh rể cho em ba trăm triệu hay hai trăm bốn mươi triệu gì đấy để tiêu vặt trước đi."
Cái gì? Đồng Ý Yên nhìn em gái với ánh mắt không thể tin nổi, thiếu chút nữa là cô phải bật cười.
"Em cho rằng anh rể em mở ngân hàng à? Còn ba trăm triệu, hai trăm bốn mươi triệu tiền tiêu vặt, mất công em nói ra được."
Đồng Hiểu Tiêm không vui.
"Thôi đi! Chắc chắc Sở Vĩnh Du có tiền, chẳng qua hiện tại chị quá lãnh đạm với anh ấy, người ta mới không muốn bỏ ra gì cả, đêm nay chị ngủ với anh ấy, ngày mai tuyệt đối cái gì cũng có."
"Em!"
Đồng Ý Yên tức giận khó lòng kìm chế, cô để lại một câu rồi cũng đi lên tầng, cô sợ nếu còn tiếp tục ngồi ở đây thì không thể khống chế được chính mình mà nổi giận với đứa em gái nói chuyện căn bản không có chừng mực này.
"Anh ấy là anh ấy, con là con, ở trước khi con tha thứ cho anh ấy, mọi người cũng không cần can thiệp đến cuộc sống cùng quyết định của con, Sở Vĩnh Du có chút mối quan hệ là mọi người là muốn phản bội? Rốt cuộc anh ấy có thật sự vì cái nhà này không còn cần thời gian chứng minh."
Đối với chuyện này, Đồng Hiểu Tiêm không để bụng.
"Ba mẹ, hai người nhìn chị con đi, còn chưa trả nợ xong, thôi được rồi, không uống rượu nữa, con về ký túc xá đây."
Cho dù hai người già khuyên thế nào, Đồng Hiểu Tiêm cũng lái xe rời đi theo ý mình.
"Haizzz,