Chỉ thấy trung tâm quãng đường, một chiếc hộp kim thuộc cỡ lớn để đó, ước chừng cao khoảng 5m, dài khoảng 30m.
Xung quanh có rất nhiều lỗ kính, to bằng ngón tay.
Sở Vĩnh Du là thật sự có hơi ngạc nhiên, đây chính là bí mật của tử ngục sao?
Từ từ tới gần, xuyên qua một cái lỗ trong đó nhìn vào, bên trong giống như dịch thể lưu động, dịch thẻ màu xanh đen, rất kỳ lạ.
“Trong này, rốt cuộc là chứa thứ gì? Hay chỉ có loại dịch thể màu xanh đen đó?”
Đi quanh một vòng, Sở Vĩnh Du phát hiện hai bên của chiếc giương kim loại cực lớn đều có bốn thanh chìa ra, trên mỗi thanh là hai dấu tay.
Dấu tay rất lớn, ít nhất so với tay của người bình thường, phải to hơn gấp đôi còn hơn nữa.
Do dự một lát, Sở Vĩnh Du từ từ đưa hai tay ra, sau đó đặt lên dấu tay cực lớn đó.
Khoảnh khắc sau, Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể, không theo khống chế mà tỏa ra, trực tiếp rót vào dấu tay.
Một màn bất ngờ này khiến Sở Vĩnh Du nhíu mày, vội vàng cầm hai tay ra, Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể lần nữa ổn định trở lại.
“Chẳng trách chỉ có Tiên Thiên võ giả mới có thể đi vào, thì ra chiếc giương kim loại này, là đang hấp thụ Tiên Thiên Chi Khí, nhưng vì sao chứ?”
Hơn nữa điều càng khiến anh nghi hoặc hơn, vừa rồi khi hai tay để lên, anh rõ ràng từ trong cái lỗ trước mắt, phát hiện dịch thể màu xanh đen đó, lưu động nhanh hơn, giống như đang hoan hô Tiên Thiên Chi Khí tới vậy.
Đợi thêm vài phút, Sở Vĩnh Du cũng không có nghĩ thông cho nên dứt khoát đi ra ngoài.
Bí mật này, ít nhất bây giờ không phải là cái anh có thể làm rõ, sau này rồi nói tiếp đi, trước tiên đi xem thử thứ Phùng Thiên Hạ để lại rồi tính tiếp.
Một tiếng sau, Sở Vĩnh Du ôm một hỗ tro cốt cùng Tường Vi đứng ở lối ra của tử ngục.
Ngụy Phong dẫn một đội thủ vệ tới tiễn, trong mắt đều chất chứa sự sửng sốt.
Bởi vì Sở Vĩnh Du, là tù nhân đầu tiên còn sống rời khỏi đây kể từ khi tử ngục được xây dựng tới nay, sợ rằng cũng tính là lần duy nhất rồi.
“Cung tiễn Chiến Thần Địa Ngục!”
Luc lối ra mở ra, đám người Ngụy Phòng đồng thanh mở miệng, sau khi Sở Vĩnh Du gật đầu đáp lễ thì nhảy xuống.
Sau khi tàu ngầm xuất phát, Sở Vĩnh Du tới phòng điều khiển, trước đó Ngụy Phong từng nói, Tần lão bảo anh lên tàu ngầm thì gọi điện lại, đoán chắc cũng có hơi sốt ruột muốn biết chút gì đó rồi.
Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói của Tần lão truyền tới.
“Vĩnh Du, nhiệm vụ thuận lợi hết cả chứ?”
“Thuận lợi, Phùng Thiên Hạ đã nói tất cả mọi chuyện với tôi, đồ ở đâu, tôi đã biết rồi.
”
Trầm mặc giây lát, Tần lão mới miệng nói.
“Khi ông ta chết, có đau khổ không?”
Lời này khiến trong lòng Sở Vĩnh Du nhói đau một trận, anh đột nhiên có loại xúc động không thể không phát tiết, loại cảm giác này, trước nay chưa từng có.
Xin lỗi tiền bối, tôi thật sự là không nhìn nổi rồi.
Ngay sau đó, anh đã nói mọi chuyện với Tần lão, nói nỗi khổ tâm của Phùng Thiên Hạ, nói tất cả mọi chuyện.
Nói xong, đầu dây bên kia đã trầm mặc hồi lâu, Sở Vĩnh Du thấp thoáng nghe thấy âm thanh sụt sịt.
“Vĩnh Du, đừng ném tro cốt đi, mang trở về, nếu như cậu tới nơi mà Phùng Thiên Hạ nói với cậu, phát hiện tất cả đều là thật, vậy thì bắt buộc phải an táng long trọng Phùng Thiên Hạ, cho dù sức cản có lớn nữa, tôi cũng phải báo.
”
Sở Vĩnh Du đã thở dài một hơi.
“Tần lão, thật sự muốn như vậy sao? Những thế lực của nước ngoài đó, nỗi khổ tâm của Phùng tiền bối, há không phải là uổng phí rồi sao.
”
Lời nói vừa dứt, giọng nói của Tần lão đột nhiên trở nên vô cùng lãnh khốc.
“Hừ! Hiện nay nước R chúng ta, nước lớn hùng mạnh, sao phải sợ người khác! Anh hùng thì phải có đãi ngộ của anh hùng, càng huống chi người mẹ trăm tuổi của Phùng Thiên Hạ vẫn còn sống, tôi muốn để bà ấy biết.
”
“Con trai của bà ấy, không phải là tội nhân của đất nước, mà là anh hùng!”
Sao phải sợ người khác!
Năm chữ này, khiến Sở Vĩnh Du ngẩn ra tại chỗ.
Phải, Phùng tiền bối năm đó kiêng kỵ như thế, không sai, nhưng hiện nay, đất nước phồn vinh phát triển, sao phải sợ người khác!
“Tuân lệnh!”
Vẫn là quy tắc cũ, sau khi tàu ngầm ngoi lên thì có du thuyền tới đón, có điều địa phương mà lần này tàu ngầm ngoi lên đã xảy ra thay đổi, bởi vì Sở Vĩnh Du không