Bởi vì Đồng Ý Yên bận việc công ty, cho nên ủy thác Sở Vĩnh Du toàn quyền xử lý, mặc kệ căn nhà mua ở đâu, cô cũng sẽ không có ý kiến.
Cho nên sáng hôm sau, Sở Vĩnh Du đã xuất phát tới Tỉnh Thành.
Người lái xe là Lục Côn người cũng coi như không gì không biết ở Tỉnh Thành này, sau khi rút ra bài học, Lục Côn lần này đích thân lái xe, không có mang theo tài xế.
“Cậu Sở, nếu nói tới nhà ở Tỉnh Thành, vậy tuyệt đối là có nhiều hoa nở, nhưng có thể xứng với cậu, chắc chỉ có biệt thự ở trung tâm hồ của Vân Vụ Chi Hải thôi.
”
Ổ? Sở Vĩnh Du có hứng thú, nghe tên thì có thể cảm thấy rất không tầm thường rồi.
“Vân Vụ Chi Hải? Nói cụ thể.
”
Thấy Sở Vĩnh Du cảm thấy hứng thú, Lục Côn đương nhiên vui mừng, lần tước làm việc, bản thân từ chỗ Báo Đốm đã lấy được không ít hợp tác, coi như kiếm được một khoản dày.
“Tiểu khu Vân Vụ Chi Hải, sẽ chỉ xây dựng ở tỉnh và thành phố có nền kinh tế cực kỳ phát triển, mấy nơi kiểu như Thành phố Ninh này, là căn bản không có khả xuất hiện, cũng là khu biệt thự cao cấp do tập đoàn Vân Vụ ở Thiên Hải xây dựng, tuy xếp hạng trên thế giới hoặc xếp hạng trong nước thì thấy, tập đoàn Vân Vụ không thể so với tập đoàn Chúc Thị, nhưng độ xa hoa và thoải mái, tập đoàn Vân Vụ lại là cao nhất.
”
Nói tới đây, Lục Côn dường như nghĩ tới cái gì đó, cười nói.
“Biệt thự trong Vân Vụ Chi Hải, giá bán của mỗi một căn đều không căn cứ theo giá nhà đất mà định giá, mà là thông qua đấu giá để thành giao, nhất là những căn biệt thự ở trung tâm hồ có độ xa hoa bậc nhất sẽ thu hút được quá quá nhiều người có tiền.
”
Nhà không có giá tiêu chuẩn, chỉ đấu giá? Ngược lại cũng có chút thú vị.
“Ông tiếp tục đi.
”
“Được cậu Sở, Vân Vụ Chi Hải của Tỉnh Thành, sau bốn năm xây dựng, gần như vừa hoàn thành, mà thời gian cụ thể của buổi đấu giá đã chắc định rồi, chính là bốn giờ chiều ngày mai.
Vân Vụ Chi Hải không những cao cấp sang trọng trang nhã, không gian tuyệt đẹp, điểm mấu chốt hơn là duy nhất ở Tỉnh Thành, cũng là vô cùng đẹp, gần kề nhà trẻ, hàng quán, mà trường mẫu giáo và cấp một ở đây, đều là ngôi trường công lập tốt nhất ở Tỉnh Thành, đối với việc đi học sau này của con gái cậu cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì, đạp xe đạp, 10 phút là có thể tới, rất tiện.
”
Sở Vĩnh Du gật đầu, vợ quyết định mua nhà ở Tỉnh Thành, nói trắng ra chính là vì giáo dục của con gái, anh vốn dĩ muốn cho vợ thứ tốt nhất, bây giờ vừa hay còn gần trường học, đương nhiên không thể bỏ qua.
“Được, vậy thì mua biệt thự của Vân Vụ Chi Hải đi.
”
“Được được được.
”
Nói xong, Lục Côn lại có hơi ngại ngùng.
“Cậu Sở, cậu khả năng phải tự mình sử dụng một chút mối quan hệ rồi, bởi vì tổng bộ của tập đoàn Vân Vụ đặt ở Thiên Hải, là nhà họ Thiệu ở Thiên Hải sáng lập, cho nên những nhà gọi được là hào môn của Tỉnh Thành này hay gì đó, ở trong mắt người ta đều là chỉ là oắt con, buổi đấu giá bình thường chỉ cần bỏ tiền, hơn nữa phòng bao VIP của buổi đấu giá lần này, đã được xác định hết rồi, tôi! tôi thật sự không có năng lực đó.
”
“Phòng bao VIP hết rồi? Ngồi đại sảnh không phải là được rồi sao.
”
Nghe thấy lời nói không chút để tâm của Sở Vĩnh Du, Lục Côn nhỏ giọng nói.
“Đại sảnh thì không thành vấn đề, nhưng mấu chốt là biệt thự xa hoa nhất ở trung tâm hồ, chỉ có người ngồi trong phòng bao VIP mới có tư cách cạnh tranh, người của đại sảnh, không có.
”
Thì ra là vậy, Sở Vĩnh Du hiểu rồi, nếu muốn cho vợ cái tốt nhất, biệt thự ở trung tâm hồ đó anh đương nhiên phải lấy được, sau đó mua một căn nữa cho ba mẹ vợ.
“Tôi biết rồi.
”
Rút điện thoại gọi cho Tân Tằng, anh ta với Đồng Hiểu Tiêm đã ra ngoài đi du lịch rồi, anh cũng không hỏi đi đâu.
“Anh rể.
”
“Thông báo cho ba của cậu, nhường phòng bao VIP của buổi đấu giá Vân Vụ Chi Hải vào ngày mai cho tôi.
”
Tân Tằng đương nhiên sẽ không nói gì, cúp máy không tới mấy phút, sau khi gọi lại, đã sắp xếp xong rồi, quả nhiên, nhà họ Tân là đệ nhất hào môn hiện nay của Tỉnh Thành, có sẵn một phòng VIP vẫn là không có bất cứ vấn đề gì.
Mọi chuyện đã được giải quyết, sau khi tới Tỉnh Thành, chiếc xe đã dừng ở bên ngoài một nhà hàng.
“Lục Côn, ngày mau tới khách sạn đón tôi tham gia buổi đấu giá, ông đi làm việc của mình đi.
”
“Vâng cậu Sở.
”
Bước vào nhà hàng, trong những chiếc bàn rải rác