Phùng Đóa, từ lâu đã trở thành nữ thần trong mộng của nhiều thanh niên giàu có hàng đầu ở Hải Môn, Lục Chấn cũng không ngoại lệ, hơn nữa say mê Phùng Đóa không phải trong một sớm một chiều, mà là say mê điếu đổ không dứt được.
Bây giờ anh ta đã làm khó nhà họ Phùng rồi, anh ta chắc chắn muốn dùng chuyện này, để thỏa mãn mơ mộng vô hạn bấy lâu nay trong lòng mình, cho nên anh ta đã không còn chút hứng thú gì với Hồng Đô Linh.
“Lục Chấn! Anh to gan thật!”
Sắc mặt Phùng Đóa khó coi, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, đánh em trai của mình thành đầu heo đã không nói, bây giờ lại còn dám tơ tưởng đến mình, Lục Chấn này, đúng là to gan đến đỉnh điểm.
Nhưng mà câu nói cực kì tức giận của Phùng Đóa, lại khiến cơ thể Lục Chấn kịch liệt run lên, trên mặt lộ ra nụ cười bệnh hoạn.
“Đúng, đúng! Là loại cảm giác đẹp đẽ lạnh lùng này, chị Đóa, chị chửi một câu như thế, làm cơ thể em mềm nhũn đi, tình yêu của em dành cho chị càng sâu đậm hơn.
”
“Cô chủ mau chạy! Đối phương là một người Cửu Phẩm…”
Chú Du ở đằng kia khó khăn lắm mới hồi sức, nói tới một nửa, thì đột nhiên ngây người ra, nhìn chằm chằm Sở Vĩnh Du, trong lòng lập tức thở phào.
Vị này đến rồi, mọi thứ sẽ được giải quyết.
“Hồng Đô Linh, tôi nói qua sẽ trả ân tình tấm hình có chữ ký của cô, nhất định làm được, cô muốn tôi làm sao xử lý Lục Chấn này.
”
Lúc này, Sở Vĩnh Du mới nhìn về phía Hồng Đô Linh phía sau anh Hoa.
“Tôi! tôi chỉ muốn rời khỏi đây.
”
Giờ phút này, Hồng Đô Linh đã bị dọa tới hồn phách bay đi hết, xém một tí, nếu như Sở Vĩnh Du bọn họ đến trễ thêm mấy phút, bản thân nhất định sẽ bị tên Lục Chấn làm nhục.
“Ừ hử? Đây không phải là tên đến cả chị Đóa cũng phải đi đến sân bay đón sao, tên gì nhỉ!.
.
Sở Vĩnh Du gì đó đúng không, lại muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân? Haha, tao bây giờ là…”
Đang nói, vẻ mặt Lục Chấn đột nhiên thay đổi, cẩn thận ngẫm nghĩ tên của Sở Vĩnh Du, sau đó đột ngột nhìn về phía Phùng Dương.
“Phùng Dương! Nếu tao nhớ không lầm, mày nói người giết chết anh trai Lục Lâm của tao tên là Sở Vĩnh Du, xem ra, chính là nó rồi?”
Phùng Dương cúi đầu không nói gì, Sở Vĩnh Du khủng khiếp đến mức nào, Lục Chấn cùng người đàn ông trung niên không là gì cả, bản thân bị đánh đến không nhịn được nữa, mới nói ra sự thật.
“Anh Sở, Lục Chấn này, là em trai ruột của Lục Lâm, đều là người cùng một giuộc.
”
Phùng Đóa khôn ngoan đã quên hết những lời nói Lục Chấn xúc phạm cô ta, bởi vì có một việc quan trọng hơn đã xảy ra.
Bây giờ, ưu tiên hàng đầu là khơi dậy sát khí của Sở Vĩnh Du, sau đó giết Lục Chấn, bằng không nếu tên này nói thêm nữa, lỡ đâu nói luôn việc em trai mình đổi trắng thay đen, vậy thì phiền phức rồi.
Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu, đi về phía Lục Chấn.
“Đúng là người cùng một giuộc.
”
Nghĩ đến Lục Lâm, trong lòng Sở Vĩnh Du thật sự có sát khí vô hạn, bởi vì lần đó, là lần em vợ xém chút nữa mất đi trinh tiết, nhất là cách Lục Chấn đối xử với Hồng Đô Linh như vừa rồi, cực kì giống với lần anh trai của anh ta đối xử với Đồng Hiểu Tiêm.
“Haha! Sở Vĩnh Du, đúng là thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không lối mày xông vào, Hải Môn, là nơi chôn cất của mày, giết anh trai tao, tao sẽ khiến mày đau khổ ba ngày ba đêm rồi mới chết.
”
“Chú Tám! Khống chế nó trước.
”
Chú Tám trung niên đang đứng canh cửa nãy giờ, nghe xong khẽ mỉm cười, cơ thể chuyển động lao thẳng về phía Sở Vĩnh Du.
Ầm!
Ngay sau đó, nhìn thấy Sở Vĩnh Du bước đi, tay phải vẫy nhẹ một cái, như có con ruồi bay vo ve trước mặt anh, rồi xua đuổi nó.
Nhưng với hành động có thể bị xem nhẹ đi như vậy, sắc mặt của chú Tám đột ngột thay đổi khi chỉ còn cách Sở Vĩnh Du hai mét, một lượng sức mạnh cực lớn đến bên người, cả người ông ta bay ngược đập thẳng vào tường.
Điều đáng sợ hơn là, cơ thể của ông ta không rơi xuống, mà trực tiếp cắm vào tường thành hình người trên đó.
“Tiên…Tiên Thiên….
”
Cuối cùng chú Tám không thể tin được nói ra mấy chữ, rồi gục đầu xuống.
Cả phòng yên lặng, mọi người há hốc miệng kinh ngạc.
Sở Vĩnh Du tùy tiện vung tay, giống như đập ruồi vậy mà có thể