Anh Hoa thật sự thấy hối hận, một nhân vật trâu bò khiêm tốn như vậy, vừa rồi chủ động để số cho Hồng Đô Linh, vậy mà...!vậy mà trả lại rồi, nếu như có thể kết giao với loại người này, vậy tiền đồ sau này của Hồng Đô Linh tuyệt đối là hào quang tỏa vạn trượng.
Chỉ đáng tiếc, thật là một lời khó nói hết.
Có điều đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhân lúc vầng sáng của Sở Vĩnh Du còn chưa có hoàn toàn biến mất, anh Hoa vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh Lục Chấn hỏi.
Ngôn Tình Hay
“Cái đó...!cậu Lục, buổi tối ăn cơm lúc mấy giờ? Chúng tôi tiện chuẩn bị trước.”
Nghe thấy lời này, Lục Chấn trong lòng vẫn là thấp thỏm lo lắng Sở Vĩnh Du sẽ nói cho nhà họ Phùng chuyện xảy ra trên máy bay, vì vậy cả người đều run rẩy, vội vàng nói.
“Ăn cơm? Tôi có nói sao? Ăn cơm cái gì chứ, chả hiểu cái gì.”
Sở Vĩnh Du hỏi Hồng Đô Linh muốn bức ảnh có chữ ký, anh ta nhìn thấy rõ ràng, bao gồm mẩu giấy truyền tay ở đằng sau, đánh chết anh ta cũng không dám cưỡng ép mời Hồng Đô Linh ăn cơm rồi.
Anh Hoa mỉm cười, sau đó xoay người cho Hồng Đô Linh một ánh mắt, người kia khẽ gật đầu, trong lòng cũng thở phào, ít nhất bữa cơm là miễn rồi, nếu không ăn cơm cùng với những nhân vật này, là rất mệt, đặc biệt còn là loại cậu chủ cực kỳ bá đạo này.
Theo lý mà nói, loại người quản lý như anh Hoa này, chắc chắn là hy vọng được quen biết với các nhân vật lớn, nhưng tuyệt đối không phải là loại cậu chủ quần là áo lượt như Lục Chấn này, bởi vì bạn muốn khiến loại người này giúp bạn chuyện gì, cái giá tất nhiên là ngủ cùng Hồng Đô Linh.
Hồng Đô Linh nói như thế cũng là em họ xa của anh ta, anh ta sao có thể làm vậy, huống chi, Hồng Đô Linh cũng đã nói, bồi ngủ là giới hạn của cô ta, nếu như thật sự tới một ngày như vậy, cô ta sẽ lập tức rút khỏi giới giải trí, cho dù không cần số tiền này nữa, cũng tuyệt đối sẽ không lấy thân thể của mình ra giao đổi.
Lúc xuống máy bay đi qua tiếp viên hàng không thì cô ta bỗng mỉm cười nói.
“Thưa cô, anh Sở bảo tôi giao cho cô.”
Nhìn thấy mẩu giấy mà tiếp viên hàng không đưa tới, Hồng Đô Linh sững ra, mà anh Hoa ở bên cạnh lại mừng rỡ một trận, vội vàng nhận lấy mẩu giấy.
“Cảm ơn! Cảm ơn!”
Không ngờ, vạn lần không ngờ, phần thành ý này cuối cùng vẫn là lấy tới tay rồi, quá tuyệt.
Trong căn phòng của khách sạn năm sao nào đó ở Hải Môn, Sở Vĩnh Du bước vào, người đi cùng chỉ còn lại Phùng Đóa, Phùng Diệu Dương có việc đi trước rồi.
“Anh Sở, thật sự không tới chỗ ở của nhà họ Phùng chúng tôi ở sao? Không gian chắc chắn tốt hơn chỗ này.”
Phùng Đóa nói rồi, Sở Vĩnh Du liền xua xua tay.
“Không cần, cô cũng đi bận việc đi, Bạch Ông sau khi tới Hải Môn, sẽ thông báo với tôi, tôi muốn tự mình đi loanh quanh.”
Nghe thấy lời này, trong lòng của Phùng Đóa có hơi thất vọng, trẻ tuổi như vậy, thực lực cao cường, tài phú kinh người, hơn nữa còn là bạn tốt với thần y nước R cỡ như Bạch Ông, căn bản không cần Phùng Diệu Dương – ba cô ta nói, bản thân Phùng Đóa cũng biết nhất định phải móc nối quan hệ với Sở Vĩnh Du.
“Anh Sở là muốn mua gì sao? Tôi có thể dẫn anh đi, Hải Môn tôi rất quen thuộc.”
Do dự một lát, Sở Vĩnh Du cũng đồng ý.
“Được, vậy cô dẫn tôi đi đi, chính là muốn tặng quà cho con gái và vợ của tôi.”
Mỗi lần đi ra ngoài, tất nhiên phải mang quà về tặng cho Hữu Hữu, nếu không Sở Vĩnh Du không muốn nhìn thấy sau khi trở về cái miệng của con gái dẩu lên, dáng vẻ rất ủy khuất.
“Vậy tôi biết, anh Sở, anh tuyệt đối sẽ hài lòng.”
Một tiếng sau, Sở Vĩnh Du đã mua một đống đồ ăn ngon, ví dụ như bánh quy hạnh nhân, kẹo đậu phộng...!đều là một số đồ ăn vặt đặc trưng của Hải Môn, cho nên không có mua mấy thứ đồ chơi nữa.
Bởi vì vẫn phải ở đây mấy ngày, cho nên đóng gói gửi ship về.
“Anh Sở buổi tối có sắp xếp gì không?”
Trên đường trở về, nghe thấy câu hỏi của Phùng Đóa, Sở Vĩnh Du mở miệng nói.
“Không cần lo cho tôi, Bạch Ông đã lên máy bay, ngày mai sẽ chính thức chữa trị cho ông nội của cô, ngày mai phái người tới khách sạn đón tôi là được rồi.”
Phùng Đóa bất lực, cô ta đường đường là cô cả của nhà họ Phùng, tướng mạo, vóc dáng...!chỗ nào cũng không tệ, người tình trong mộng của bao nhiêu