Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 271


trước sau

CHƯƠNG 271: KIẾP NẠN CỦA NHÀ HỌ PHÙNG

Cho dù không phải là lo lắng chuyện xảy ra khi ở Lưu Thị bị rò rỉ ra ngoài, nhà họ Phùng cũng có nhiều lý do ra tay với nhà họ Lục.

Hải Môn lấy nhà họ Phùng đứng đầu, điều này đã là quy tắc thép bao nhiêu năm chưa từng thay đổi, hiện nay nhà họ Lục vậy mà to gan cuồng vọng dám tới khiêu chiến với nhà họ Phùng bọn họ, tự nhiên tuyệt đối không thể nhân nhượng.

Hai tiếng sau, trong một ngôi biệt thự có trọng binh canh giữ trên Hải Đảo, cửa phòng cuối cùng cũng mở, khiến trái tim của đám người Phùng Diệu Dương ở cửa đều nhấc lên.

Ông cụ mới là trụ cột thật sự, có thể tiếp tục sống tiếp hay không, dính líu quá mức quan trọng.

“Thần y đại nhân, tình hình của ba tôi như thế nào?”

Nhìn thấy Bạch Ông và Sở Vĩnh Du xuất hiện, Phùng Diệu Dương đâu còn có thể đứng yên, vội vàng hỏi.

Bạch Ông khẽ mỉm cười, chỉ bằng một nụ cười này khiến tâm thần của mọi người hơi thả lỏng một chút.

“Tiến triển rất thuận lợi, người mọi người thật sự phải cảm ơn là Vĩnh Du, nếu không có cậu ta, cho dù đổi một Tiên Thiên võ giả khác tới, mạng của lão Phùng, đều sẽ không nhanh như vậy đã ổn định, thậm chí tôi đều không dám nói có tỉ lệ thành công quá cao.”

Nói rồi, ánh mắt của Bạch Ông nhìn sang Sở Vĩnh Du, cũng tuyệt đối không ngờ, Sở Vĩnh Du trở thành Tiên Thiên võ giả, vậy mà mạnh như vậy, Tiên Thiên Chi Khí nồng đậm, ông ta thật sự là chưa từng thấy, trước đây khi chữa trị cho Hữu Hữu, còn chưa có phát giác, vừa rồi lão Phùng trong quá trình chữa trị gặp phải nguy cơ, mới coi như nhìn thấy rồi.

Á? Đám người Phùng Diệu Dương rối rít cảm ơn một phen với Sở Vĩnh Du, lúc này, càng thêm kiên định bọn họ tuyệt đối không thể để ai biết sự thật câu chuyện ở Lưu Thị lúc đầu.

“Được rồi, quá trình chữa trị không thay đổi, chữa trị thêm hai ngày nữa, lão Phùng có thể khỏi bệnh, chuẩn bị một căn phòng đi, tôi và Sở Vĩnh Du uống rượu nói chuyện.”

“Được được, thần y đại nhân, cậu Sở, mời bên này.”

Ở đây, duy chỉ có Phùng Dương cúi đầu, cơ thể tự dưng hơi run rẩy, anh ta mới là người căng thẳng nhất, một khi lộ ra, anh ta chắc chắn sẽ chết, bây giờ đã đến cảnh anh ta muốn chạy cũng không chạy nổi rồi, bởi vì sự khủng bố của Sở Vĩnh Du, lần nữa lật đổ nhận thức của anh ta.

“Vĩnh Du, cậu rốt cuộc đã hấp thụ bao nhiêu Long Mễ để trở thành Tiên Thiên võ giả, Tiên Thiên võ giả tôi cũng từng gặp mấy người, nói không tới có giao tình gì, nhưng những người đó theo cảm giác của tôi, không mạnh bằng một phần mười của cậu.”

Ở trong căn phòng nhà họ Phùng sắp xếp sẵn, các loại rượu đều có đủ cả, Phùng Đóa đích thân ở bên cạnh phục vụ, giống như một người hầu, mỗi lần rót rượu xong thì sẽ lập tức lùi ra xa, tuyệt đối không quấy rầy.

Nghe thấy lời của Bạch Ông, Sở Vĩnh Du biết ý mỉm cười.

“Bạch Ông, không ngờ ông vậy mà cũng sẽ có lòng hiếu kỳ, thật là quá hiếm thấy rồi, có điều không phải là tôi không tin ông, thật sự là không thể nói cho ông biết được, chuyện này, vẫn không biết thì tốt hơn.”

Lời lúc đầu của ông nội Vân Thủy Dật – Vân Thiên Sơn từng nói, trông như Sở Vĩnh Du không có để trong lòng, nhưng sau khi thật sự trở thành Tiên Thiên võ giả, hơn nữa đã hấp thụ gần 5kg Long Mễ, đạt tới độ mạnh trước giờ chưa thấy, mới hiểu vài thứ.

Giả dụ như 5kg Long Mễ kia, thật sự là có người gửi ở nhà họ Vân, vậy thật sự quá khủng bố rồi, anh bắt buộc phải nhanh chóng nâng cao thực lực.

Mặc kệ cuối cùng người đó sẽ xuất hiện, hay con cháu đời sau của người đó sẽ xuất hiện, tuyệt đối đều là kẻ địch lớn trong những kẻ địch lớn.

Nếu con cháu đời sau còn tốt một chút, nhưng nếu như là người đó, sống mãi từ niên đại đó tới bây giờ, quá làm thay đổi nhận thức rồi.

“Được được, tôi không hỏi, dù sao cậu chắc chắn là tốt cho tôi, nào, uống rượu.”

Trong ngôi biệt thự của trang viên nhà họ Phùng mà ông cụ ở, lúc này Phùng Diệu Dương dẫn Phùng Dương đi ra ngoài, ông cụ đã ngủ, bọn họ cũng yên tâm rồi.

Lúc này, đột nhiên có một người bay tới, chính là chú Du đã bị thương trước đó.

“Lão Du, ông không cố gắng nghỉ ngơi dưỡng

thương, sao lại chạy ra ngoài rồi?”

Sắc mặt của chú Du khá ngưng trọng, trầm giọng nói.

“Ông chủ, phiền phức rồi, toàn bộ người tới nhà họ Lục đều không thấy tăm hơi đâu, một chút tin tức cũng không có, hơn nữa theo như người của chúng ta báo lại, đội xe khoảng 10 chiếc của nhà họ Lục bây giờ đang chạy thẳng về phía Hải Đảo của chúng ta.”

Hửm? Phùng Diệu Dương nhíu mày.

“Không thấy tăm hơi? Sao lại vậy chứ? Trong số người phái đi, là có chú Hiển người có chiến lực đỉnh tiêm trong võ giả cửu cấp, cộng thêm tiểu đội đó, sao có thể thất bại chứ?”

Chú Du thở dài.

“Trước mắt thì thấy, mặc kệ là biểu hiện của Lục Chấn trước đó, bên cạnh đột nhiên nhiều thêm cao thủ, hay là sự thất bại trong lần hành động hiện nay, nhà họ Lục dám tới chỗ chúng ta, đều nói rõ một chuyện, đó chính là rất có khả năng, nhà họ Lục tự dưng nhiều thêm một vị Tiên Thiên võ giả, hơn nữa còn không phải là loại đi thuê kia.”

Nghe thấy lời này, Phùng Diệu Dương dường như cũng có thể nghĩ thông một chút, nếu như là Tiên Thiên võ giả, nhà họ Lục đột nhiên mạnh lên, ngược lại cũng hợp tình hợp lý.

“Không phải là Tiên Thiên võ giả trong quan hệ thuê mướn, chỉ bằng nhà họ Lục? Lẽ nào là… Lục Phú Minh đã biến mất mười mấy năm, được nhận định đã chết quay về rồi?”

Phùng Dương ở một bên vội hỏi.

“Ba, người ba chỉ là ông hai của Lục Lâm và Lục Chấn phải không, trước đây khi ở cùng nhau, cứ nghe hai người bọn họ nhắc tới người ông hai đã biến mất mười mấy năm này của bọn họ, người cực kỳ say mê võ học.”

Nói đến đây, ánh mắt của Phùng Dương trở nên âm lãnh.

“Ba, nhà chúng ta nhiều vũ khí như vậy, còn có súng máy hạng nặng, ngay cả máy bay đều không dám bay vào trong trường hợp chưa có được cho phép, con không tin, toàn bộ động tác, còn không xử được một Tiên Thiên võ giả.

Tức tối trừng mắt với Phùng Dương, Phùng Diệu Dương đều lười nói chuyện, tiếp tục suy nghĩ thứ gì đó, mà chú Du lại mở miệng.

“Cậu chủ, cậu căn bản không biết một vị Tiên Thiên võ giả đại biểu cho cái gì? Cậu nói không sai, nhà họ Phùng chúng ta bởi vì nguyên nhân đặc biệt, có một số vũ khí hạng nặng, có lẽ có thể ép lui Tiên Thiên võ giả, nhưng nếu như một vị Tiên Tiên võ giả tiến hành ám sát đối với gia tộc nào đó, sẽ giết hết toàn bộ trong một đêm, khiến cậu không phát ra một chút âm thanh, trực tiếp chết ở trong giấc ngủ, cũng là chuyện cực kỳ đơn giản, hiểu rồi chứ?”

Có câu chú Du cũng không nói, huống chi, chưa từng đối chiến với Tiên Thiên võ giả, quỷ biết rốt cuộc sẽ như nào?

“Thông báo lính gác ở phía cầu, để đội xe của nhà họ Lục tiến vào.”

Cái này…

Lời của Phùng Diệu Dương khiến Phùng Dương và chú Du đều có hơi không hiểu, đối phương nếu như thật sự có Tiên Thiên võ giả, vậy há không phải tương đương với việc đưa hổ vào bầy dê sao.

“Đi làm theo căn dặn của tôi, chỗ dựa duy nhất của chúng ta bây giờ, chính là Sở Vĩnh Du cùng là Tiên Thiên võ giả, nếu không kiếp nạn này của nhà họ Phùng, không vượt qua được.”

Sở Vĩnh Du? Phùng Dương khẩn trương rồi.

“Ba! Không được, ngộ nhỡ mấy người của nhà họ Lục kia nói sự việc cho Sở Vĩnh Du, con… con sẽ chết chắc rồi.”

Một nụ cười quỷ dị xuất hiện, Phùng Diệu Dương nhìn sang cây cầu lớn thắp đèn sáng trưng ở đằng xa, giọng nói dần dần cất lên.

“Con trai, yên tâm đi, chuyện này sẽ không xảy ra, ba sẽ để tất cả vũ khí hạng nặng cùng tay bắn tỉa nhắm chuẩn vào mấy người biết chuyện của nhà họ Lục, một khi Sở Vĩnh Du và Tiên Thiên võ giả kia đánh nhau, bọn họ sẽ lập tức xuống địa ngục.”

“Bây giờ, điều mấu chốt chính là làm sao khiến Sở Vĩnh Du giúp nhà họ Phùng chúng ta?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện