“Huhu, xin lỗi dì, Hữu Hữu không cố ý.”
Mắng nhiếc chỉ là màn dạo đầu, Đồng Hiểu Tiêm giơ tay phải lên định đánh Hữu Hữu còn đang xin lỗi, cô bé đang khóc vì sợ hãi.
“Cô! Đủ rồi!”
Giọng nói lạnh băng vọng lại, cổ tay Đồng Hiểu Tiêm bị Sở Vĩnh Du giữ chặt.
“Sở Vĩnh Du? Anh buông tôi ra! Con gái anh cào xước mặt tôi, sao tôi không được dạy dỗ nó?”
Sở Vĩnh Du tức giận trừng mắt nhìn, thế mà khi mới vào nhà anh còn tưởng Đồng Hiểu Tiêm đã thay đổi, có tiến bộ, bây giờ xem ra cảnh vừa rồi chỉ là gạt người, ngoài mặt mà thôi.
Tay kia của anh giơ lên, định đánh vào mặt Đồng Hiểu Tiêm nhưng một tiếng quát vọng lại.
“Sở Vĩnh Du, cậu dám!”
Tư Phu và Đồng Ý Yên đều chạy tới, không biết vừa nãy họ làm gì trong phòng ngủ, nhưng nghe thấy tiếng động mới biết có chuyện xảy ra.
Sở Vĩnh Du nhìn thấy mẹ vợ nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.
“Cô ta đáng đánh! Cô ta mắng Hữu Hữu là con khốn, người phụ nữ như này không đáng là người nhà.”
Không cần Sở Vĩnh Du nói thì những lời Đồng Hiểu Tiêm nói vừa nãy hai người đều nghe thấy rõ ràng, nhưng dù là vậy thì Tư Phu vẫn đứng chắn trước mặt Đồng Hiểu Tiêm.
“Phải dạy dỗ thì cũng là tôi dạy dỗ, cậu không có tư cách đánh con gái tôi, thả tay ra.”
Đồng Ý Yên bế Hữu Hữu, ánh mắt không phải sự tức giận mà là thất vọng.
“Hiểu Tiêm, tôi nhớ đã nói với cô nếu cô còn dám nói Hữu Hữu…”
“Tôi nói gì? Chị nhìn mặt tôi đi, đây đều là chuyện tốt mà con gái chị làm, tôi còn chưa có bạn trai, chị hay Sở Vĩnh Du, có ai gánh vác được trách nhiệm này không?”
Trên mặt Đồng Hiểu Tiêm chỉ có vết cào trên mép nhô ra của món đồ chơi, cũng chỉ có một vết máu nhàn nhạt, vết thương nhỏ này chỉ mấy ngày nữa sẽ lành, thế mà cô ta nói cứ như mặt sắp bị huỷ hoại đến nơi.
“Cút!”
Đồng Ý Yên chỉ tay về cửa, trong mắt không hề có cảm xúc, đứa em gái này đã hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.
“Được thôi~ Xem ra cái nhà này không còn chỗ cho tôi nữa rồi, tôi đi!”
Cô ta vừa cầm túi lên đã bị Sở Vĩnh Du chặn đường.
Nhìn vào mắt Sở Vĩnh Du, nếu nói Đồng Hiểu Tiêm không sợ thì là giả, nhưng cô ta vẫn can đảm nói:
“Sở Vĩnh Du, anh muốn làm gì? Mẹ, mẹ nhìn anh ta này.”
Tư Phu thở dài.
“Vĩnh Du, để con bé đi đi.”
Nhưng Sở Vĩnh Du lại lắc đầu.
“Muốn đi chứ gì? Được, Đồng Hiểu Tiêm, cô đưa 300 triệu đã vay Liên Sâm đây.”
Cái gì? Đồng Ý Yên và Tư Phu tưởng mình nghe nhầm, không thể tin được nhìn sang.
“Hiểu Tiêm, con… con vay ông chủ Liên Sâm 300 triệu? Để làm gì?”
Đồng Hiểu Tiêm nhìn Tư Phu với vẻ hiển nhiên, cô ta lạnh giọng nói.
“Làm gì? Mercedes-Benz không tốn xăng à? Không tốn tiền bảo dưỡng sao? Liên Sâm giàu như vậy, với anh ta, 300 triệu chẳng khác gì 300 nghìn, ngu gì mà không vay, mọi người quản lý được à? Có bản lĩnh thì mấy người cũng đi vay đi.”
Sở Vĩnh Du đột nhiên cảm thấy cô em vợ này còn ghê tởm hơn cả mấy người ông nội, nhưng lần nào mẹ vợ cũng bảo vệ cô ta.
“Được rồi, con về trường đi, ba mẹ sẽ nghĩ cách trả cho ông chủ Liên 300 triệu này, còn nữa, sau này đối xử tốt với Hữu Hữu một chút, con bé là cháu gái con, con đừng bướng bỉnh như vậy nữa được không?”
“Biết rồi.”
Đồng Hiểu Tiêm không kiên nhẫn phất tay, trước khi đi còn vênh váo đắc thắng nhìn Sở Vĩnh Du, dường như đang nói: “Xem đi, anh chẳng làm gì được tôi đâu.”
Sau khi Đồng Hiểu Tiêm đi, Tư Phu mới tha thiết nói với Sở Vĩnh Du.
“Vĩnh Du, mẹ biết Hiểu Tiêm không đúng, nhưng con bé vẫn còn là một đứa trẻ, dù sao con cũng là anh rể, nên rộng lượng một chút, với lại Hữu Hữu không bị thương, con bé vẫn còn nhỏ nên nghe những lời mắng đó cũng không hiểu.”
Sở Vĩnh Du thật sự đã bị tức đến bật cười.
“Mẹ, mẹ bảo vệ Đồng Hiểu Tiêm như vậy sẽ chỉ khiến cô ta trở thành con thiêu thân trong xã hội từng chút một.”
Sau đó anh quay sang nhìn Đồng Ý Yên rồi nghiêm túc nói.
“Anh quyết định rồi, chúng ta sẽ dọn ra ngoài sống.”
Đồng Ý Yên thở dài, cô biết Hữu Hữu là giới hạn của Sở Vĩnh Du nhưng em gái cô lại động vào hết lần này đến lần khác.
“Vĩnh Du, dọn