Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 298


trước sau

CHƯƠNG 298: NGANG VAI NGANG VẾ

“Ổ? Người trẻ tuổi có tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá, không những là một loại tự phụ, càng là một loại ngông cuồng.”

Nhìn Sở Vĩnh Du, Phá Thiên nhíu mày, ông ta tuyệt đối không tin lời quỷ quái của Sở Vĩnh Du, đường lui gì mà là chính mình, điều này quá nực cười rồi.

Mấu chốt vấn đề bây giờ là Sở Vĩnh Du làm sao phát hiện ra được sự tồn tại của Ngục.

Ngục chính là người toàn thân bao bọc trong chiếc áo choàng đen kia, cũng là nhân vật cùng một thời đại với Phá Thiên, giỏi theo dõi và ẩn nấp, ngay cả Phá Thiên cũng không phát hiện ta được, Sở Vĩnh Du làm sao làm được.

“Phá Thiên, nhiều lời như vậy, không giống tác phong của ông, hơn nữa còn là nhằm vào một tên nhóc mới trở thành Tiên Thiên võ giả không lâu.”

Bên này Ngục mở miệng, Phá Thiên hừ lạnh một tiếng.

“Ngục! Bớt phí lời, ông nắm chắc như vậy thì ông lên đi.”

Bây giờ chưa làm rõ đường lui của Sở Vĩnh Du là gì, Phá Thiên đương nhiên không thể tùy tiện xông lên được.

Hồng Ngải ngạc nhiên, tuyệt đối không ngờ, Sở Vĩnh Du này đứng ở đó, vậy mà có thể khiến Phá Thiên kiêng kỵ không dám ra tay như vậy, thật sự quá nằm ngoài dự liệu rồi, bởi vì bom nổ trên người anh ta, Phá Thiên đều không có để trong mắt, bây giờ lại…

“Thời gian của tôi rất quý giá, nếu đã đến cảnh không chết không được, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”

Nói xong một câu cuối cùng, Sở Vĩnh Du đột nhiên động đậy, mục tiêu nhắm thẳng vào người thần bí toàn thân bao bọc trong áo choàng đen.

“Đây là tốc độ gì!”

Trong nháy mắt, Phá Thiên hai mắt nheo lại, Sở Vĩnh Du vừa trở thành Tiên Thiên võ giả, sao có thể có loại tốc độ này.

Đồng thời, Ngục cũng bị dọa giật mình, vội vàng tránh né.

“Đây là Quỷ Bộ của Vạn Quỷ, không đúng… chỉ là giống thôi!”

Bất luận Ngục tránh né như nào, đều không thể hất Sở Vĩnh Du ra, hơn nữa khoảng cách còn đang kéo gần từng chút một.

Loại tình trạng này, trước nay đều chưa từng xảy ra, Ngục ông ta chỉ cần muốn trốn, cho dù là Phá Thiên cũng bất lực, bây giờ vậy mà bị một thanh niên truy đuổi đến mức lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.

“Thằng nhóc! Hiếp người quá đáng!”

Trong nỗi sợ hãi bị bịt kín như vậy, Ngục biết cứ tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ bị truy sát, cả người như ngọn lửa lớn, xoay người hai tay khẽ lật, đánh ra một chưởng quỷ dị.

“Mẫn Diệt!”

Trong hang động kình phong nổi lên, ngay cả Hồng Ngải cũng bị đẩy ra, đồng thời tạm thời tắt bom nổ quấn trên người mình, hết cách, một chưởng này của Ngục, thật sự quá mức khủng bố, ngộ nhỡ bom bị dẫn nổ, bản thân ngay cả khóc cũng không có chỗ để khóc.

Cùng lúc, đối với việc Sở Vĩnh Du giao phong chính diện với Ngục thì càng thêm kinh hãi.

Đối diện với một chưởng này, một trong những nhân vật đỉnh cấp của Tiên Thiên võ giả trong thế hệ già, sắc mặt của Sở Vĩnh Du không có bất kỳ thay đổi, dứt khoát không màu mè đánh ra một quyền.

Bụp!

Quyền chưởng va chạm, một tiếng vang cực lớn phát ra, từng mảng thạch nhũ lớn rơi xuống, có cái rơi vào trong dòng sông hình tròn, những con cá không biết tên kia không những không tránh né, ngược lại lập tức cắn nuốt sạch sẽ những mảng thạch nhũ trong nháy mắt, cực kỳ quỷ dị.

Khi kình phong biến mất, Sở Vĩnh Du chắp tay đứng đó, Ngục vẫn đứng tại chỗ, có điều khóe miệng có máu đang từ từ chảy ra.

“Cậu…”

Nhả ra một từ, thương thế cũng không thể áp chế được nữa, Ngục òng ọc nôn ra một ngụm máu lớn, điên cuồng lùi lại mấy bước, sau đó từ từ ngồi ở trên một phiến đá, trên mặt là sự bi thương nặng nề.

“Khụ khụ… không ngờ, thật sự không ngờ, Ngục tôi tung hoành mấy chục năm, cuối cùng lại phải chết ở trong tay một thanh niên ưu tú của thế hệ sau. Ha ha, có điều, không oan, bởi vì còn có quân chủ Phá Thiên đi cùng tôi, không oan uổng!”

Đến cuối cùng, Ngục cười to như bị điên, cười xong, cả người mất đi hơi thở và động tĩnh, ngồi ở đó không nhúc nhích.

Đến lúc này, ánh sáng trong cả hang động dường như

tối đi vài phần, duy chỉ bóng người của Sở Vĩnh Du được chiếu sáng.

“Sở Vĩnh Du! Khi… khi cậu trở thành Tiên Thiên võ giả, rốt cuộc đã hấp thụ bao nhiêu Long Mễ!”

Phá Thiên đã hoàn toàn không điềm tĩnh được nữa, mất đi sự lãnh đạm khi mọi thứ do mình khống chế trong tay, tay phải đưa ra, không dám tin mà nhìn Sở Vĩnh Du, trong mắt đều là vẻ khó tin.

Mức độ trân quý của Long Mễ, nhất là thời đại hiện nay thì càng không thể nào tưởng tượng nổi, Phá Thiên tính toán tất cả, cho dù cộng thêm 100 hạt Long Mễ ông ta bán đấu giá cho ba người, trong đó có người vận may nghịch thiên, có thể có 500 hạt đã là cực hạn trong cực hạn rồi.

Nhưng bây giờ, Sở Vĩnh Du vậy mà một quyền đánh chết nhân vật cùng một thời đại với Phá Thiên như Ngục, tuy Ngục đánh nhau thì không phải là đối thủ của Phá Thiên, nhưng cũng không thể một chiêu giết sát được.

“Muốn biết tôi hấp thụ bao nhiêu Long Mễ sao? Ông có thể đoán.”

Sở Vĩnh Du từng bước đi về phía Phá Thiên, khí thế quanh người hùng mạnh, anh tại sao dám đến lột da con hổ như Phá Thiên, chẳng qua chỉ là thực lực bản thân đủ mạnh mà thôi.

Hấp hạp 5kg Long Mễ, tuyệt đối là chưa từng có ai làm, Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể anh, ngay cả loại cường giả lão làng như Phá Thiên, cũng không thể so sánh được.

Hồng Ngải của lúc này đã lùi đến bên vực hàn động, dán chặt vào, trong lòng vô cùng chấn động, trong lòng không ngừng phỏng đoán, Sở Vĩnh Du này rốt cuộc có lai lịch gì?

“Sở Vĩnh Du! Nói rõ ra, thực lực của cậu, đã có thể ngang hàng ngang vế với Phá Thiên tôi, như này thì sao? Sát Hồn và Võ Hồn đều là của cậu, lão phu chỉ cần Khí Hồn, hơn nữa sau khi xong chuyện, lão phu xem như nợ Sở Vĩnh Du cậu một nhân tình, như thế nào?”

Đến lúc này, Phá Thiên đã bắt đầu thỏa hiệp rồi, ông ta biết mình không phải là đối thủ của Sở Vĩnh Du, sống càng lâu càng tiếc mạng, mấu chốt là biến cố này quả thực là điều ông ta không ngờ tới được.

Ban đầu Phá Thiên ông ta cơ duyên xảo hợp trở thành Tiên Thiên võ giả, là đã hấp thụ hai ngàn hạt Long Mễ, nếu không sao có thể trở thành sự tồn tại khiến người ta nghe gió mà sợ trong Tiên Thiên võ giả được.

Thấy Sở Vĩnh Du không nói chuyện, bước chân không dừng lại, Phá Thiên vừa lùi lại vừa nói tiếp.

“Được! Sát Hồn và Khí Hồn là của cậu, tôi chỉ lấy Võ Hồn là được rồi. Sở Vĩnh Du, đại cảnh giới đằng sau Tiên Thiên võ giả là ải quan trọng, cần đem nội lực và cương khí của bản thân dung hợp thành Tiên Thiên Chi Khí, độ luyện hóa càng cao càng tốt, cậu tuy đã hấp thụ rất nhiều Long Mễ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ luyện hóa được sáu bảy phần mà thôi, nếu như hấp thụ Khí Hồn, Tiên Thiên Chi Khí bên trong sẽ tiến vào cơ thể của cậu trợ giúp cậu luyện hóa, cuối cùng chắc chắn có thể đạt đến khoảng tám phần, như thế có đột phá đến đại cảnh giới tiếp theo, cậu tuyệt đối sẽ trở thành người đầu tiên.”

Phá Thiên càng nói càng khẩn trương, bởi vì khí thế của Sở Vĩnh Du đang không ngừng dâng lên.

Vào lúc này, Sở Vĩnh Du dừng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái.

“Phá Thiên, ông cảm nhận kỹ xem, tôi đã luyện hóa được mấy phần nội lực và cương khí thành Tiên Thiên Chi Khí rồi?”

Dứt lời, Sở Vĩnh Du bạo phát toàn bộ Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể, khí thế chưa nay chưa từng có kia khiến Hồng Ngải đứng cách rất xa lập tức quỳ xuống đất.

Mà Phá Thiên, cơ thể cũng không ngừng run rẩy, răng lưỡi va chạm, trên mặt hiện đầy vẻ kinh hãi.

“Cậu… cậu… sao có thể!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện