Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 337


trước sau

CHƯƠNG 337: THÀNH CÔNG

Lúc này, Đồng Thế Tân đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, cả người như tro tàn, bác sĩ Dean ngay cả điện thoại của Sở Vĩnh Du cũng không nghe, đại biểu cái gì, đại biểu chuyện này là thật, bản thân phải mãi mãi ngồi trên xe lăn.

“Ba, ba đừng sốt ruột, trước đó cô lễ tân kia không phải nói bác sĩ Dean nửa tiếng nữa sẽ về tới hay sao?

Còn mười phút nữa, chúng ta đợi thêm đi.”

Sở Vĩnh Du vừa dứt lời, trong mắt của bác sĩ đó vụt qua một tia hoảng hốt, lập tức trách mắng.

“Nếu như hai người còn không đi thì tôi phải gọi bảo vệ rồi, đến lúc đó mặc kệ gây ra hậu quả như nào, hai người đều phải tự chịu trách nhiệm, đồng thời sẽ bị phòng khám BVC chúng tôi liệt vào danh sách đen, mãi mãi không tiếp nữa.”

Từ từ đứng dậy, Sở Vĩnh Du nhìn sang bác sĩ đó, có sát khí vụt qua.

“Tôi hôm nay phải đợi bác sĩ Dean, anh có giỏi thì tới đuổi tôi thử xeml”

“Được! Cậu đợi đây!”

Bác sĩ lập tức xoay người đi ra khỏi phòng tiếp khách, khiến trong lòng Đồng Thế Tân không còn chút tự tin.

“Vĩnh Du, hay là… hay là chúng ta đi thôi, thật sự bị liệt vào danh sách đen, sau này nếu như có vấn đề gì thì coi như chặt đứt một con đường rồi, là con người, ai có thể bảo đảm không sinh bệnh chứ?”

Khẽ mỉm cười, Sở Vĩnh Du đang muốn mở miệng, đột nhiên bác sĩ đó quay lại, còn dẫn theo máy bảo vệ tới, đều là người da đen, người nào người nấy đều rất cao to, chiều cao thấp nhất cũng phải có 1m9, nhìn rất khủng bố.

Đặc biệt trong mấy bảo vệ, có hai người cầm rùi cui điện, còn có hai người cầm súng, rõ ràng bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng.

“Chính là bọn họ, đuổi ra ngoài cho tôi!”

Bác sĩ chỉ tay, hung hăng khó tả, ai biết Sở Vĩnh Du lại trấn định nói.

“Các người, từng thấy siêu năng lực chưa?”

Hửm? Khi mấy bảo vệ và bác sĩ đang nghỉ hoặc, đột nhiên khí thế của Sở Vĩnh Du điên cuồng tỏa ra.

Bụp bụp bụp!

Sau mấy tiếng trầm thấp, những người bảo vệ kia cùng lúc nằm hết trên sàn, cảnh tượng khoa trương vô cùng.

Những người nước ngoài này đều có thể chất của người bình thường, làm sao có thể chịu được khí thế mà Sở Vĩnh Du tỏa ra, cho dù trước kia chưa có trở thành Tiên Thiên võ giả, loại khí chất chiến thần tích lũy thời gian dài trên chiến trường, cũng tuyệt đối không phải là thứ người bình thường có thể chịu đựng được.

Điên rồi! Bác sĩ vào lúc này, cả người đều không tốt rồi, trợn mắt há hốc mồm nhìn bảo vệ nằm trên sàn, sau đó chỉ vào Sở Vĩnh Du, mau chóng lùi lại.

“Cậu… cậu không phải là người, cậu…”

Loại tình hình này, căn bản không thể dùng kiến thức thông thường để lý giải, hoàn toàn phá vỡ tam quan, là ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

“Xảy ra chuyện gì?”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên đằng sau tên bác sĩ, xoay đầu nhìn, bác sĩ Dean đã xuất hiện từ bao giờ.

“Bác sĩ Dean, ông đến đúng lúc, bệnh nhân và người nhà này điên rồi, bọn họ đã công kích bảo vệ, bây giờ còn muốn giết tôi!”

Bác sĩ Dean nhíu mày, ông ta trước đó trở về được mấy phút thì biết Sở Vĩnh Du đã tới, bèn trực tiếp đến phòng tiếp khách, không ngờ lại thấy cảnh tượng này.

“Sở, tôi cần một lời giải thích hợp lý.”

Ông ta thân là bác sĩ hàng đầu của phòng khám BVC, đương nhiên điều phải đảm bảo đầu tiên là lợi ích của phòng khám BCV, cho dù là Sở Vĩnh Du, nếu như thật sự vô cớ công kích bảo vệ của phòng khám, vậy ông ta cũng sẽ từ chối ở ngoài cửa.

Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu, trầm giọng nói.

“Bác sĩ Dean, vị này tự xưng là trợ lý của ông, anh ta nói xương nhân tạo của ba tôi xảy ra vấn đề, không thể tiến hành phẫu thuật, tôi gọi điện cho ông, nhưng không có ai nghe.”

Chuyện còn lại đã không cần Sở Vĩnh Du kể nữa, bác sĩ Dean đâu phải là kẻ ngốc, đã đoán được nguyên nhân mấy bảo vệ này xuất hiện ở đây.

Trước tiên kiểm tra cho bảo vệ, phát hiện máy người chỉ là hôn mê, không có nguy hiểm hay tổn thương đến tính mạng, sau đó đứng dậy nhìn sang Sở Vĩnh Du nói.

“Sở, rất xin lỗi, trong đội ngũ củ tôi xuất hiện loại người này, đây là sai sót của tôi, cũng là sự thất trách của phòng khám BVC chúng tôi, mong cậu và ba của cậu chấp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi, xin lỗi.”

Nói xong, bác sĩ Dean cúi người sâu một cái, lúc này mới quay đầu nhìn sang một bác sĩ mặt mày hoảng hốt kia.

“Ai kêu cậu làm như vậy, tôi không có hứng thú muốn biết, cậu bị đuổi việc rồi, đồng thời tôi sẽ công bố nói rõ tội trạng của cậu cho cả ngành.”

Cái gil Sắc mặt của bác sĩ đó lập tức trắng bệch, cất bước đi tới, trực tiếp quỳ xuống ôm chân của bác sĩ Dean, khóc lóc cầu xin.

“Bác sĩ Dean, ông không thể làm như vậy, là người nước R đó, Kha Đạt người nước R có quan hệ mật thiết với ông kêu tôi làm như vậy, cậu ta còn bảo đảm với tôi, ông sẽ không tức giận, cầu xin ông tha cho tôi đi.”

Bị sa thải khỏi phòng khám BVc, đã là sự tổn thất vô cùng lớn rồi, phải biết, có bao nhiêu người tha thiết mong cầu hoặc nói có mơ ước lớn nhất chính là được vào phòng khám BVC, nhưng anh ta không những vào được, còn trở thành trợ lý của bác sĩ Dean, địa vị rất cao rồi, bây giờ vậy mà bị đuổi việc, làm sao có thể không cầu xin, còn nữa mắấu chốt nhất là nếu như bác sĩ Dean công khai nói rõ với cả ngành, vậy điều có thể chắc chắn là không có bệnh viện nào sẽ thu nhận anh ta nữa.

“Cậu đi đi.”

Chuyện bác sĩ Dean quyết định, trước nay chưa từng thay đổi, cho nên trực tiếp hất người ra, sau đó mời Sở Vĩnh Du và Đồng Thế Tân cất bước.

Khi đi ra, trong mắt của Sở Vĩnh Du cũng vụt qua tia không vui, không ngờ tên Kha Đạt này, không biết điều như vậy, xem ra lần trước đánh gãy một cánh tay, quá nhẹ rồi.

Hai tiếng sau, đám người Sở Vĩnh Du đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, trong đó Tư Phu và Đồng Ý Yên lo lắng nhát, dù sao đây là cuộc phẫu thuật liên quan tới chuyện Đồng Thế Tân có thể đứng dậy được lần nữa hay không, làm sao có thể không căng thẳng.

“Ba, ông ngoại đang làm gì vậy?”

Hữu Hữu ở trong lòng Sở Vĩnh Du, chỉ vào phòng phẫu thuật, rất tò mò.

“Có bác sĩ đang chữa trị cho ông ngoại, sau khi chữa khỏi thì ông ngoại có thể lần nữa đứng dậy rồi.”

Hữu Hữu vui vẻ vỗ tay.

“Dạ, con ghét ông ngoại cứ ngồi mãi, ông trước kia đều bế con đến công viên chơi.”

Không thể tưởng tượng, phẫu thuật kéo dài tròn sáu tiếng, thời gian của cuộc phẫu thuật, xem như rất dài rồi.

Đến cuối cùng, Hữu Hữu cũng đã ngủ thiếp đi, mà Đồng Ý Yên và Tư Phu lại càng thêm lo lắng, bởi vì thời gian phẫu thuật càng dài, độ khó tương ứng sẽ càng lớn, có khi, thậm chí nguy cơ xuất hiện nguy hiểm cũng sẽ tăng lên.

Lúc này, cửa của phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ Dean đi ra, sắc mặt treo một nụ cười.

“Sở, phẫu thuật rất thành công, nhưng ba cậu sợ rằng phải ở đây khoảng một tuần, chúng tôi sẽ có bác sĩ chuyên môn phối hợp rèn luyện để ông ấy phục hồi hai chân.”

Trong nháy mắt, Đồng Ý Yên và Tư Phu đã vui mừng đến phát khóc, ôm chằm lấy nhau.

Sở Vĩnh Du cũng chìa tay phải ra, nắm tay với bác sĩ Dean.

“Bác sĩ Dean, cảm ơn ông, rất cảm ơn.”

Giường bệnh đẩy ra, Đồng Thế Tân vậy mà vẫn tỉnh táo.

“Vĩnh Du, cảm ơn con.”

Thấy Sở Vĩnh Du, trong mắt Đồng Thế Tân tràn ngập sự cảm kích.

“Ba, vốn là vì lỗi con gây ra, ba chẳng qua chỉ là chịu tai bay vạ gió, con có thể bảo đảm, loại chuyện này, mãi mãi đều không thể xảy ra nữa.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện