"Tôi... Anh..."
Che mặt ấp úng, Đồng Tử Họa vừa sợ hãi đến cực điểm, vừa nghi hoặc đến tột cùng, anh Hồng Hải đã nói mạnh miệng như thế, tại sao vẫn còn gặp phải Sở Vĩnh Du.
"Sở Vĩnh Du! Tại sao anh lại hay ra tay đánh người như vậy!"
Đồng Ý Yên từ phía sau vội vàng chạy tới, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.
Chát!
Lại bị một cái tát nữa, Đồng Tử Họa suýt nữa thì khóc, tuy rằng hai cái tát này Sở Vĩnh Du không dùng nhiều lực, nhưng anh ta đã sợ đến mức không tự chủ được, vội vàng nói với Đồng Ý Yên vừa mới chạy tới.
"Chị, tôi biết mình sai rồi."
Chát!
Lại là một cái tát vào mặt, Đồng Tử Họa sững sờ.
"Anh... Tại sao anh vẫn còn đánh em?"
"Nhìn thấy cậu tôi khó chịu, sau này tôi gặp cậu một lần sẽ đánh cậu một lần, cậu cho rằng với những gì cậu làm với con gái tôi, mấy cái tát có thể chuộc tội?"
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du dường như phát điên, Đồng Ý Yên vội vàng đẩy Đồng Tử Họa ra.
"Cậu mau đi đi!"
Nhưng làm sao ngăn cản được anh, Sở Vĩnh Du định bước vào nhà, nhưng lập tức dừng lại, nhìn Đồng Ý Yên và Đồng Thế Tân đã mang giày trong lòng nghi hoặc.
"Bà xã, hai người phải ra ngoài sao?"
"Vâng, ông nội gọi về nhà họp gia đình."
Vuốt vuốt cằm, Sở Vĩnh Du cảm thấy hơi khó hiểu.
"Anh nghĩ, chúng ta nên vạch rõ ranh giới với ông nội."
Thở dài, Đồng Thế Tân bước tới.
"Muốn vạch rõ ranh giới, Vĩnh Du, nhưng tình thân không thể dứt bỏ dễ dàng như vậy, nếu không, chẳng khác nào đi nói với ông nội sẽ bị cắt đứt mọi ân nghĩa."
Mỉm cười, Sở Vĩnh Du quay người lại.
"Được rồi, anh đi cùng em, chờ anh bế cả Hữu Hữu đi cùng, anh không thể để vợ mình phải chịu oan ức được."
Trong lòng Đồng Ý Yên cảm thấy ấm áp, nhưng cô cũng có chút sợ hãi, Sở Vĩnh Du đi cùng cô, liệu có xảy ra chuyện gì không.
Bên kia, Đồng Tử Họa lái xe đi ra ngoài, nhìn hai má ửng đỏ trong gương, trong lòng đầy sát khí, nhưng biết rõ bản thân không thể đánh lại Sở Vĩnh Du, vì vậy anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
"Anh Hồng Hải, anh làm việc kiểu gì vậy! Em vừa gặp phải Sở Vĩnh Du."
Bên kia truyền đến một giọng trầm thấp.
"Không thể nào! Trưa nay Lương Văn đã bắt đầu xử lý chuyện này, nhất định sẽ không xảy ra sai sót gì được, để tôi kiểm tra lại."
Trong vòng chưa đầy một phút, điện thoại lại kêu trở lại.
"Đã xảy ra chút vấn đề, người mà tôi tìm được đã phạm tội và bị bắt, chỉ có thể nói rằng Sở Vĩnh Du này thật may mắn."
Đồng Tử Họa không nói nên lời.
"Anh Hồng Hải, em phải làm sao đây? Em không dám nhìn thấy Sở Vĩnh Du này nữa, anh ta vừa đánh em, anh rể em mà biết, chắc chắn..."
"Tôi hiểu rồi, tiếp theo còn có kế hoạch, đều do những người đi trước lập ra, yên tâm đi."
Mặc dù khu ông cụ Đồng An Thái ở không phải là khu nhà cao cấp nhất ở Thành phố Ninh, nhưng nó là một biệt thự ba tầng năm trăm mét vuông, coi như cũng rất xa hoa.
Bước vào trong nhà, Sở Vĩnh Du thấy người họ Đồng đã gần như đến đông đủ, tất cả đều đang ngồi ở phòng khách, vừa vặn, trên sofa cũng không còn chỗ trống.
Sở Vĩnh Du không khách sáo, chạy sang phòng ăn lấy bốn cái ghế, trong đó lấy một cái đặt ở phía sau một người phụ nữ trung niên xinh đẹp.
"Cô, cô ngồi đi."
Người phụ nữ có biểu cảm khá mất tự nhiên trong bộ váy đen, đó là Đồng Nguyệt Lâm của nhà họ Đồng, là một người phụ nữ rất tốt bụng, ngoại trừ ba vợ, đây là người duy nhất anh đối xử lễ phép.
"Cảm ơn Vĩnh Du, hai ngày nay cô định đến thăm mấy đứa, nhưng bận quá."
Đồng Nguyệt Lâm mỉm cười, thực sự vui mừng khi nhìn thấy Sở Vĩnh Du.
"Đúng rồi! Nguyệt Lâm, hình như đang kinh doanh cái gì lớn lắm phải không, không phải chỉ là cũng cấp bảo hiểm cho các công ty lớn đâu."
Dì hai Lâm Tỏa lạnh lùng nói xong, Sở Vĩnh Du ngồi sang một bên.
"Còn tốt hơn một số người ngồi ở nhà chờ chồng của mình dùng đủ mọi cách bẩn thỉu để kiếm tiền cho."
"Cậu!"
Lâm Tỏa rất tức giận, Đồng An Thái