Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 351


trước sau

CHƯƠNG 351: TÔI KHÔNG ĐÔNG Ý

Nhà hàng Phẩm Vị Nhất Hào ở Tỉnh Thành tổng cộng có chín tầng, là nhà hàng xa hoa nhất, không nơi đâu có thể bì được. Đến đây ăn cơm không những phải là hội viên mà còn phải đặt trước mấy ngày, một số nguyên liệu được chuyền đến bằng đường hàng không nên giá cả vô cùng đắt đỏ.

Hiện giờ, trên tầng chín của nhà hàng, trong phòng bao số một dành cho khách vip, Ngô Tiêu Tiêu, Văn Khả Hân và một người đàn ông trung niên được gọi là chú Cửu đều đã ngồi vào chỗ.

“Bà chủ Văn, cô thật sự đã ra một câu hỏi rất khó cho chúng tôi đấy, tôi có điều này nghĩ mãi không thông, lúc trước cô đã từng gặp anh Sở sao?”

Văn Khả Hân lắc đầu.

“Không hề.”

“Vậy thì tôi càng lấy làm tò mò, chỉ vì muốn ăn cơm với anh Sở mà cô sẵn sàng nhượng lại 1% sao?

Chuyện này thật sự rất khó để giải thích.”

Văn Khả Hân mỉm cười rồi lắc ngón tay.

“Đây là sở thích cá nhân của riêng tôi, người đàn ông khiến tôi cảm thấy thích thú, cho dù trăm vàng nghìn bạc thì cũng đáng giá. Đương nhiên, anh cũng đừng hiểu nhằm, hứng thú của tôi không phải là kiểu tôi muốn lên giường với anh ta.”

Ngô Tiêu Tiêu nghiêng người về phía trước, tự nhiên ăn nói rất nghiêm túc.

“Dù sao anh Sở cũng đã nễể mặt, nhận lời đến đây rồi, nhưng bà chủ Văn, có điều này khó nghe tôi phải nói trước, cô đừng bao giờ đắc tội với anh Sở, nếu không chuyện buôn bán sẽ không bao giờ làm được nữa. Tôi thà chịu lỗ khoản tiền đó cũng tuyệt đối không muốn đắc tội với anh Sở.”

Ò? Văn Khả Hân chỉ mỉm cười chứ không nói gì, lúc trước Ngô Tiêu Tiêu chỉ cung kính, ăn nói lắp ba lắp bắp trước mặt Sở Vĩnh Du, nhưng hiện giờ nhìn lại mới thấy đó gần như đã là một nỗi sợ ăn sâu vào trong xương tủy của anh ta.

Tự nhiên cánh cửa phòng bao bị đẩy mạnh ra, Ngô Đồng thở hồng hộc lao vào bên trong.

“Anh, em… em đến rồi.”

20 phút trước tự nhiên nhận được điện thoại, anh ta đã dùng tốc độ nhanh nhất để tới đây.

“Anh, anh thầy em thế nào? Anh nhìn thấy chị dâu chưa? Lợi hại đúng không? Có phải cũng đáng sợ giống như anh Sở không?”

Anh ta hỏi một tràng như bắn súng liên thanh, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra Ngô Đồng đang căng thẳng thế nào.

“Im miệng rồi ngồi xuống đi, tôi giới thiệu một chút, người này là bà chủ Văn, là đối tác hợp tác quan trọng nhất của nhà họ Ngô chúng ta lần này.”

Làm quen xong, Ngô Đồng thật sự đã im miệng.

Mười phút nữa trôi qua, một quản lý chạy vào.

“Cậu Ngô, đôi vợ chồng trẻ tuổi mà cậu miêu tả đang đi thang máy lên đây, người đó nói là khách của phòng bao này.”

Đến rồi!

Ngô Tiêu Tiêu và Ngô Đồng cùng vội vàng đứng dậy đi về phía cửa, chỉ có Văn Khả Hân vẫn ngồi nguyên chỗ cũ không hề động đậy, chú Cửu ở bên cạnh mỉm cười.

“Cô chủ, nếu cô thật lòng muốn kết bạn còn Sở Vĩnh Du không nễ mặt thì sao?”

Chuyện này… Văn Khả Hân vuốt ve bàn tay mảnh mai, ngọc ngà của mình.

“Chú Cửu, chú thấy tôi thất bại lần nào chưa?”

“Cũng phải.”

Chẳng máy chốc, hai người Ngô Tiêu Tiêu đón Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên vào trong, những gì định nói Ngô Tiêu Tiêu đã chuẩn bị xong từ đầu, hiện giờ lập tức phun ra trôi chảy.

“Anh Sở, có lẽ anh đã từng gặp hai người này rồi, đây là một khách hàng lớn của tôi. Ngày mai bọn họ phải lên máy bay gấp nên tôi mới tự ý quyết định hẹn mọi người ra đây, nếu không tôi thật sự không phân thân nỗi.”

“Không sao, các anh cứ nói chuyện của các anh, tôi tới chỉ vì vợ tôi muốn đánh giá Ngô Đồng một chút.”

Anh vừa nói xong, Đồng Ý Yên đã lườm anh, anh có biết nói chuyện không vậy, đánh giá gì chứ, đúng thật là, sao anh lại nói thẳng toẹt ra như thế chứ.

“Ngô Đồng, cậu đừng căng thẳng, chúng ta nói chuyện bình thường thôi.”

“Vâng, vâng, chị dâu, em không căng thẳng đâu.”

Ngô Đồng nói như vậy nhưng dù nhìn thế nào thì cũng thấy anh ta đang vô cùng căng thẳng.

Sau đó, không khí trên bàn ăn bắt đầu trở nên kỳ lạ, chỉ có Đồng Ý Yên và Ngô Đồng thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, còn những người khác đều không nói gì, kể cả Văn Khả Hân từ đầu tới cuối cùng không nói một câu nào, khiến Ngô Tiêu Tiêu ít nhiều cũng cảm thầy khó hiểu, không phải cô bảo là thấy khá có hứng thú sao?

Sao đến khi người ta đến đây rồi cô lại im lặng, chẳng lẽ nguyên nhân là vì Đồng Ý Yên sao?

“Chủ tịch Đồng, cô là chủ tịch hội đồng quản trị của Công ty bắt động sản Hoa Thiên sao?”

20 phút sau, tự nhiên Văn Khả Hân lên tiếng, Đồng Ý Yên nhìn sang.

“Cô là?”

Ngô Tiêu Tiêu vội vàng giới thiệu.

“Chủ tịch Đồng, bà chủ Văn, Văn Khả Hân, công việc làm ăn rất rộng, trải dài trên khắp thế giới.”

Đồng Ý Yên mỉm cười rồi nói.

*Xin chào bà chủ Văn, tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của Công ty bất động sản Hoa Thiên, cô có chuyện gì sao?”

Văn Khả Hân gật đầu.

“Mấy năm trước tôi có mua một miếng đất ở Tỉnh Thành, hiện giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra sẽ xây cái gì, vậy nên nếu chủ tịch Đồng không chê thì tôi sẽ bán nó cho công ty của các cô.”

Đất sao? Đồng Ý Yên thật sự không quan tâm lắm, từ sau khi Công ty bất động sản Hoa Thiên thành lập, công ty đã có ba mảnh đất, không hề thiếu công trình, nhưng đây dù sao cũng là khách của Ngô Tiêu Tiêu, cô không tiện từ chối nên thuận miệng hỏi tiếp.

“Mảnh đắt ở đâu của Tỉnh Thành vậy?”

“Đối diện cục bưu chính, chính là mảnh đất đang được vây rào xây dựng không biết chủ tịch Đồng có hứng thú không?”

Cái gil Văn Khả Hân vừa nói xong, khuôn mặt Đồng Ý Yên lập tức biến sắc.

Mảnh đất đối diện cục bưu chính được người trong giới bất động sản ở Tỉnh Thành coi là mảnh đất thần, không ai biết ai đã lầy được khu vực đó. Khu vực đó thuộc trung tâm thành phó, quan trọng hơn hết là gần trường tiểu học công lập hàng đầu ở Tỉnh Thành, mảnh đất này nhát định là một học khu.

Nhưng đáng tiếc là đã năm năm kể từ khi mảnh đây đó bị người khác mua mắt và rào lại xây dựng, nhưng bên trong đó thật ra không hề có bắt cứ hoạt động thi công nào, chỉ là cứ bị rào lại như vậy thôi.

Không thể không cảm thán, người lấy được mảnh đất đó đúng là người có quan hệ rất mạnh, một vị trí phồn hoa như vậy làm sao lại có thể để không thời gian dài như vậy chứ, nói khó nghe một chút thì đúng là ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị.

“Bà chủ Văn, cô không nói đùa chứ? Mảnh đất đó đúng là của cô sao?”

Đồng Ý Yên hơi phần khích, nếu Công ty bất động sản Hoa Thiên của bọn họ lấy được mảnh đất đó rồi xây chung cư lên thì cho dù dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết sẽ đắt khách đến chừng nào.

“Đúng vậy. Trò đùa thế này làm sao Văn Khả Hân tôi có thể tùy tiện nói ra được, mảnh đất đó đúng là của tôi, lúc tôi mua nó hình như là mất hơn 300 tỷ, tôi cũng không nhớ chính xác lắm.”

Sở Vĩnh Du bắt lực, vợ của anh thật sự vô cùng nhập tâm, vẻ phấn khích hiện rõ trên mặt cô.

“Bà chủ Văn, cô… cô thật sự muốn bán miếng đất đó cho tôi sao?”

“Đúng vậy, nếu không làm sao tôi có thể nêu ra chuyện này được. Nhưng tôi có một điều kiện, tôi sẽ bán cho cô với giá 600 tỉ, hơn nữa tôi chỉ cần tiền mặt, lúc giao tiền cô không cần đi, nhờ anh Sở đây làm thay là được.”

Đây là điều kiện kiểu gì vậy? Hơn nữa chỉ bán với giá 600 tỷ? 5 năm trôi qua, mảnh đất đó tăng giá không phải theo mức độ của tư duy bình thường có thể tưởng tượng được.

Chuyện này không thể chậm trễ, Đồng Ý Yên lập tức đứng lên, cầm ly rượu.

“Được, thành giao, bà chủ Văn, thật sự rất cảm ơn cô, tôi chấp nhận điều kiện này của cô.”

Văn Khả Hân cũng mỉm cười, cầm ly rượu đứng lên, nhưng lúc này Sở Vĩnh Du lại lên tiếng.

“Tôi không đồng ý.”

Đồng Ý Yên quay đầu lại, thái độ vô cùng bất ngờ, từ trước đến giờ chồng cô đều ủng hộ cô, vậy mà lần này lại phản đối, hơn nữa lại còn phản đối công khai như vậy nữa.

“Vĩnh Du, anh…anh đang nói gì vậy?”

Sở Vĩnh Du không nhìn Đồng Ý Yên, đứng dậy nói lại lần nữa.

“Tôi không đồng ý.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện