Kinh ngạc trong ánh mắt lập tức tản đi, Điêu Gia đứng dậy.
“Nhóc con, rất biết đánh nhau phải không, bây giờ ông đây nói cho mày, không phải biết đánh nhau là có thể giải quyết bất kỳ chuyện gì!”
Lời của Điêu Gia vừa dứt, toàn bộ mười người đứng đó lập tức rút súng lục ở sau lưng ra, hơn nữa đều đã lắp đặt ống giảm thanh.
Dù sao loại người như Điêu Gia này, sao có thể không có kẻ thù chứ, vì vậy mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ mang theo tay súng đề phòng ngộ nhỡ, không ngờ, để đối phó với một tên ở rể có chút bạo lực, vậy mà phải dùng đến loại đồ chơi này.
Báo Đốm vào Trần Hạo Hiên giật nảy mình, đều sợ hãi rụt cổ lại, đây... chính là súng đấy.
Đừng thấy Báo Đốm sống vui vẻ sung sướng ở vùng ngoại thành, nhưng loại đồ chơi như súng này, không có con đường nhất định thì không thể lấy được đến tay, vì vậy anh ta cũng không có.
“Còn mười giây.”
Sở Vĩnh Du lại giống như không nhìn thấy mười cây súng này, tiếp tục đếm giây.
“Con mẹ nó mày chắc chắn là người kiêu ngạo ngông cuồng nhất mà tao từng gặp, được, ông đây cũng cho mày sống lâu thêm mười giây.”
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng trở lên kỳ lạ, mười giây cuối cùng này, thật sự khiến một ít người cảm giác tựa như một năm.
Đương nhiên, thật ra một ít người này chỉ là Trần Hạo Hiên và Báo Đốm, còn những người của Điêu Gia kia, sao có thể chứ, súng cũng lấy ra, vậy đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, dù mày rất biết đánh nhau, nhưng đối mặt với súng thì cũng chỉ có nước nằm trên mặt đất. Dưới cái nhìn của bọn họ, Sở Vĩnh Du là cắn răng chịu đựng chết vì sĩ diện, chờ mười giây trôi qua, đoán chừng là người đầu tiên quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ.
Lúc này Giám đốc nữ kia đã lùi đến cửa rồi, cả khuôn mặt trắng bệch, đều nói Điêu Gia kinh khủng bực nào, cô ta coi như là một người mới, hôm nay là lần đầu tiên trông thấy.
Nhìn bóng lưng Sở Vĩnh Du, cảm thấy hơi đáng tiếc, một người đàn ông đẹp trai như vậy, sao lại nghĩ không thông, cứ khăng khăng muốn đến trêu chọc Điêu Gia chứ.
“Thời gian đến rồi.”
Lúc này, Sở Vĩnh Du phun ra ba chữ, tay phải khẽ nhúc nhích, tăm xỉa răng Trần Hạo Hiên mua cho ‘vèo’ một cái bắn ra ngoài, tốc độ còn nhanh hơn viên đạn, mười tay súng đều chưa kịp phản ứng, trên trán đều cắm một cây tăm xỉa răng, lần lượt ngã xuống mặt đất.
“Mày chết...”
Gần như là ngay lúc đó, giọng Điêu Gia vang lên, mới nói được hai chữ, cả người chết sững ngay tại chỗ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mấy thủ lĩnh nhỏ vẫn vững vàng ngồi trên ghế sofa, lúc này cũng khiếp sợ đứng dậy, nhìn đồ vật trên trán mười tay súng, cả đầu trống rỗng.
“Tăm... tăm xỉa răng?”
Từ lúc nào mà tăm xỉa răng cũng có thể giết người?
Thật ra những người này vẫn chưa chết, một nửa tăm xỉa răng còn ở bên ngoài, sao có thể giết chết người, bình thường mà nói, dù toàn bộ tăm xỉa răng xuyên qua đại não cũng không nhất định gây ra tử vong, huống hồ là như thế này, chẳng qua nơi đó có một huyệt vị bí ẩn, bị tăm xỉa răng đâm trúng nên toàn bộ đều bị hôn mê mà thôi.
“Báo Đốm, cậu muốn thay ca, vậy thì ra tay đi, tôi cũng cho cậu một phút.”
Lời nói của Sở Vĩnh Du truyền đến, Báo Đốm giật mình bừng tỉnh, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới hiểu rõ, người này quả thật là sự tồn tại có thể đơn thương độc mã xử lý Điêu Gia.
“Cậu... cậu muốn làm gì?”
Cuối cùng Điêu Gia cũng cảm thấy sợ hãi, Sở Vĩnh Du này căn bản không phải là người bình thường, tuyệt đối là loại võ giả biết võ công kia, vì sao loại đầu đường xó chợ như Điêu Gia lại biết sự tồn tại của võ giả, đó là bởi vì, năm năm trước em trai hắn ta được một người tự xưng là võ giả xem trọng thiên phú, dẫn đi học võ.
Bản lĩnh của người kia, chính là dù mấy chục người bao vây cũng không có tác dụng.
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du không lên tiếng, Điêu Gia lau mồ hôi lạnh trên trán, nói lại lần nữa.
“Tôi sai rồi, cậu Sở, bây giờ tôi biết sai lầm của mình rồi, tôi muốn ân nghĩa kia của cậu, cầu xin cậu.”
“Cậu còn ba mươi giây.”
Lời nói tương tự từ trong