Xoảng!
Chai rượu Sở Vĩnh Du cầm trong tay lập tức vỡ nát, khiến Ngu Thư Di hết cả hồn.
“Cậu, lặp lại lần nữa?”
Ngu Thư Di lắp bắp.
“Là… Là lớp trưởng nói như thế đó.”
Trong lúc nhất thời, Sở Vĩnh Du kích động đến mức không thể tả thành lời.
“Cho tôi số điện thoại của Tỉnh Vu Dịch.”
Người bạn từ nhỏ đến lớn này từng giúp đỡ anh rất nhiều, dù đến bây giờ thỉnh thoảng nhớ đến, trong lòng vẫn vô cùng chua xót.
“Này! Cậu hung dữ thế làm gì!”
Đột nhiên, Sở Vĩnh Du nhìn thấy đôi mắt Ngu Thư Di ươn ướt, biết khi nãy mình mất kiểm soát, vô hình để lộ ra chút sát khí chinh chiến bốn năm ở phương Bắc.
Sát khí của anh bắn ra toàn bộ còn có thể biến thành thực chất, dù là sư tử cọp hổ cũng phải cụp đuôi chạy trốn, càng khỏi nói đến con người.
“Thật ngại quá, tôi hơi kích động.”
Ngu Thư Di hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn trả lời vấn đề của Sở Vĩnh Du.
“Hai ngày trước lớp trưởng nhận được một cuộc điện thoại đường dài, người nọ tự xưng là Tỉnh Vu Dịch, không có để lại cách liên lạc, lớp trưởng thuận miệng nói là chuyện họp lớp, Tỉnh Vu Dịch nói cậu ta sẽ đi tham gia, chỉ thế thôi.”
Không có cách liên lạc sao? Hô hấp của Sở Vĩnh Du trở nên dồn dập, thật sự còn sống ư?
“Được, họp lớp tôi sẽ đi.”
Không vì cái gì khác, chỉ vì nỗi vướng bận và tiếc nuối trước đây.
“Người đẹp, có thể cho tôi số điện thoại của cô không?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, một chàng trai cầm chai rượu xuất hiện ở bên cạnh, trên mặt là nụ cười tự tin, trông cũng tạm được.
Nhưng Ngu Thư Di lại sa sầm mặt.
“Các người có thôi đi không? Chơi thật hay thách cũng đừng có làm phiền người khác chứ, trước đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, xin anh đi cho.”
Sắc mặt của chàng trai vốn đang cười tươi trở nên hơi lúng túng.
“Người đẹp, trò chơi thôi mà, cô cho tôi số điện thoại là được, thế nào, nể mặt chút đi.”
Ngu Thư Di dứt khoát không nói chuyện nữa, chàng trai thấy thế thì xoay người, còn khinh thường nói.
“Giả vờ thanh cao cái mẹ gì chứ.”
Ngay sau đó, một ly rượu hắt lên mặt chàng trai.
“Chú ý lời nói của anh một chút.”. Kiếm Hiệp Hay
Sở Vĩnh Du nhìn thấy Ngu Thư Di đứng dậy, hơi cong môi, trước kia cô gái này nổi giận cũng rất đáng sợ, bây giờ xem ra cũng vẫn thế, một người không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.
“Mẹ nó, cô dám hắt rượu vào tôi?”
Ầm!
Chàng trai nâng tay phải lên muốn đánh người, nhưng thân thể đột nhiên bay sang một bên rồi ngã lăn ra đất.
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du chậm rãi rụt chân về, Ngu Thư Di trêu.
“Vậy còn tạm được, tôi tưởng cậu còn muốn ngồi xem trò hay đó, có thể giải quyết không? Tốt xấu gì cũng nhập ngũ bốn năm, không thể giải quyết tôi sẽ báo cảnh sát.”
Những cô gái bình thường gặp phải chuyện phiền phức thế này đều cực kỳ chán ghét, nhưng Sở Vĩnh Du rất vui vẻ, vì Ngu Thư Di là bạn của anh, một trong vài người bạn hiếm hoi, nếu không Ngu Thư Di cũng sẽ không cảm thấy Sở Vĩnh Du ra tay là chuyện hiển nhiên.
“Mấy con mèo nhỏ thôi mà, cho tôi hai mươi giây.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du đi về phía trước, anh cũng không phải loại người ngồi đợi bốn người kia tới đây chửi con mẹ nó, lại thêm một câu mẹ kiếp mày dám đánh ông đây á.
Chưa đến hai mươi giây, Sở Vĩnh Du lại về chỗ, cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên thân hình cao to đi đến.
“Cậu nhóc thật có bản lĩnh, người quyết đoán không nhiều lời, anh đây thích, mau đi đi, trong nhà của người tên Vương Bạch mà cậu đánh có chút tiền với quyền.”
Hả? Sở Vĩnh Du hứng thú nhìn thoáng qua người đàn ông cao to.
“Xã hội bây giờ rất hiếm thấy những người tốt bụng như anh, yên tâm đi, tôi có thể xử lý, xem ra anh là người trông coi quán bar này, đợi lát nữa có người đến, tôi sẽ đi ra ngoài giải quyết.”
Người đàn ông cao to giơ ngón tay cái lên rồi rời đi, cũng không nói thêm gì nữa.
“Oppa Vĩnh Du, khi nãy cậu thật đẹp trai, tôi yêu cậu chết mất, moamoa.”
Ngu Thư Di đột nhiên nghiêng người làm nũng, Sở Vĩnh Du lạnh run.
Điệu bộ khiến Ngu Thư Di tỉnh táo lại.
“Xùy! Nhàm chán, không phải đàn ông các cậu đều thích như vậy ư, không phải nói phụ nữ làm nũng tốt số nhất à?”
Dở hơi…
Lúc này, khách khứa nhìn thấy cảnh xảy ra trong quán bar khi nãy đều nhỏ giọng bàn tán.
“Mẹ ơi, tên này là ai mà dám đánh Vương Bạch thế.”
“Đúng vậy, đánh thì thôi đi, còn dám ở lại đây uống rượu tiếp, ba của Vương Bạch rất nổi tiếng ở vùng chúng ta, đợi lát nữa, đoán chừng tên này sẽ biết cái gì gọi là hối hận rồi.”
Lúc gần đến mười hai giờ, Ngu Thư Di xách túi đứng dậy.
“Tôi về đây, ngày mai còn phải tiếp tục tìm việc nữa.”
Sở