Sở Vĩnh Du nói cần ra ngoài làm chút việc rồi đi luôn, khi cửa đóng lại, Tư Phu hừ lạnh một tiếng.
“Sở Vĩnh Du này mới nhập ngũ thì về thì có chuyện gì chứ, xem ra vẫn là một thằng ngu thôi. Mà biết chút võ vào là đi gây chuyện, chung quy nhà chúng ta vẫn chỉ nên dựa vào bản thân thôi, Yên Yên con đừng trông chờ người đàn ông này có thể nuôi Hữu Hữu.”
Đồng Ý Yên thở dài, phế vật thì là phế vật thôi, bây giờ trong lòng cô đều là con gái, nhưng ai lại không muốn chồng mình là rồng là phượng trong đám người, nhưng Sở Vĩnh Du có thể không?
Đồng Ý Yên lắc đầu, chỉ có thể lên lầu ngủ với con gái.
Về phần phiền toái đánh Đồng Tử Họa, nhà chú hai rất có thực lực, trừ khi quỳ gối, nhận mạng.
Khoảng một giờ sau, ở đại sảnh buổi đấu giá dưới lòng đất của nhà họ Trần, nơi Sở Vĩnh Du từng làm loạn một trận.
Hai xác chết duy nhất là ông Lãnh và người trẻ tuổi kia vẫn ở đó, không hề di chuyển, giữ nguyên trạng thái ban đầu.
Lúc này, ông cụ nhà họ Trần mang theo mười tên tinh nhuệ, nhưng mắt lại tập trung vào một người trẻ tuổi.
“Giết sư đệ tôi bằng một ngón tay, thân thủ người này không tệ, nhưng động tới Thần Cổ Môn của tôi thì dù là ai cũng đều chết không có chỗ chôn.”
Vẻ mặt thanh niên âm trầm, sát ý trong lời nói bắn ra tứ phía khiến ông cụ nhà họ Trần ở bên cạnh cũng hơi run rẩy.
Dù sao môn phái giang hồ Thần Cổ Môn này, nhà họ Trần họ không động vào được, đây cũng là lý do vì sao trụ cột nhà họ Trần lại đích thân tới đây.
Nếu không cho dù ông Lãnh chết thì ông ta cũng sẽ không đích thân đến, nhưng cũng cần phải cho Thần Cổ Môn một lời giải thích.
“Hải đại sư, nhà họ Trần chúng tôi rất xin lỗi vì cái chết của sư đệ ngài, trong tấm thẻ này có năm tỷ, mong Hải đại sư thay tôi nói vài lời sau khi trở về Thần Cổ Môn.”
Người thanh niên tên Hải đại sư liếc nhìn tấm thẻ ngân hàng, im lặng nhận lấy, khoé miệng hơi cong lên.
“Lão Trần yên tâm, Thần Cổ Môn chúng tôi có thể phân biệt ai đúng ai sai, nhưng trong vòng một ngày ông phải điều tra ra hung thủ thực sự ở đâu, như vậy tôi mang đầu hắn về mới có một lời giải thích.”
“Mang đầu về? Khẩu khí lớn đấy.”
Cùng với câu nói này, Mã Trạch dẫn theo một nhóm người xông vào, bao vây cả đám người ở hiện trường.
“Mày là ai? Có phải cái chết của sư đệ tao có liên quan đến mày không?”
Hải đại sư không vui cũng chẳng sợ hãi, y được coi là cao thủ hàng đầu trong giới trẻ, rất nhiều lúc không phải người đông sẽ chiếm ưu thế, giết sạch đám người này chỉ là vấn đề thời gian.
“Thành thật ở đây chờ Đại nhân của tao tới hỏi đi, mày là cái thá gì, có tư cách gì mà đặt câu hỏi?”
Thấy Mã Trạch kiêu ngạo còn Hải đại sư thì là cỗ máy giết người, ông cụ Trần ở bên cạnh cũng thầm thở dài, người kiêu ngạo cũng thật nhiều, cũng không xem xem trang phục đặc thù của Thần Cổ Môn mà Hải đại sư đang mặc, đúng là chán sống mà.
“Tìm chết!”
Quả nhiên, hai chữ này vừa thốt ra, Hải đại sư đã bắt đầu động thủ.
Hai mươi phút sau, Sở Vĩnh Du bước vào đại sảnh buổi đấu giá, trong phút chốc, đám người Mã Trạch quỳ một chân xuống đất, đồng thanh cung kính hô:
“Tham kiến Đại nhân.”
Chỉ một màn này thôi đã khiến ông cụ Trần và đám thuộc hạ tinh nhuệ đều phải hít một vào ngụm khí lạnh.
Đám người Mã Trạch điên cuồng chỉ một chiêu đã giải quyết được Hải đại sư lại quỳ xuống đất, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào?
Sở Vĩnh Du còn chẳng thèm nhìn Hải đại sư đang hấp hối trên đất mà đi thẳng tới chỗ ông cụ Trần.
“Thời gian của tôi có hạn, cho ông năm phút, tôi muốn biết tất cả thông tin về những người đứng sau vụ bán đầu giá cô bé ngày hôm qua.”
Ông cụ Trần nuốt nước bọt, mặc dù cảm giác Sở Vĩnh Du không hề có uy lực nhưng ông vẫn không khỏi run rẩy hai chân, vội