Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 831


trước sau

CHƯƠNG 831

Bởi vì Mặc Lục đang nói, sự ngủ say của nó vẫn chưa kết thúc, là cảm ứng được Sở Vĩnh Du gặp nguy hiểm tới tính mạng mới đi ra, coi như là một loại cảm giác cáo mượn oai hùm, đuổi theo cũng không có ích gì, có thể dọa chạy ông lão đó đã là may mắn rồi.

“Vất vả cho mày rồi Mặc Lục.”

Xoa đầu của Mặc Lục, trong mắt Sở Vĩnh Du vụt qua tia phẫn nộ, thế nào cũng không ngờ, kẻ địch khiến con gái của anh bị trọng thương gần chết như Lam Mị, vậy mà khó giết như vậy, còn để cô ta chạy mất, mấu chốt lần đi này, lại đụng phải một ông lão thần bí càng khó đối phó hơn.

“Gừ.”

Lại gầm lên một tiếng, trong mắt Mặc Lục lộ rõ trạng thái mệt mỏi, sau đó hóa thành một đạo ánh sáng chui vào trong nhẫn Vũ Lam.

Lời nói cuối cùng, Sở Vĩnh Du cười khổ hai tiếng.

Bởi vì lần ngủ say này bị cắt ngang, Mặc Lục vốn còn khoảng ba tháng thì có thể tỉnh, nhưng lần này, thời gian lần nữa bị kéo dài, còn rất dài, bản thân nó vậy mà đã không cảm ứng được nữa rồi.

“Cảm ơn mày Mặc Lục.”

Điều chỉnh tâm trạng, Sở Vĩnh Du đi vào trong căn phòng mà trước đó ông lão đó ở, hy vọng có thể từ nơi đó có thể phát hiện một chút manh mối, một chút manh mối bọn họ có thể lần theo.

Anh không đánh lại ông lão đó, nhưng đừng quên, Sở Vĩnh Du anh còn có một thân phận khác, đó chính là Chiến Thần.

Tôi đánh không lại ông, một quả tên lửa hành trình có thể đủ phá hủy thành phố nhỏ cũng không giết được ông sao?

Tuy nhiên, Sở Vĩnh Du thất vọng rồi, căn phòng khoảng 8-10 mét vuông này, thật sự rất sạch sẽ, gần như không có bất kỳ vật linh tinh.

Tìm một vòng, khi anh thở dài đang muốn đi ra, đột nhiên ánh mắt

nhìn sang bức tường đá sát giường.

Từ từ đi qua, bên đó quả nhiên có thứ gì đó, không biết là dùng vật sắc gì khẽ lên, hình dạng có hơi không thể miêu tả, vừa giống như tháp, vừa giống như núi, hơn nữa còn không chỉ có một.

“Khoan đã! Đây…”

Sở Vĩnh Du có hơi đắn đo, sau đó rút điện thoại ra chụp ảnh từ vài góc độ, định quay về thì nghiệm chứng.

Đi ra từ bên trong, người của liên minh người dị năng đều đứng cùng nhau, Jonas cũng tỉnh rồi, mặt mày đỏ bừng, vô cùng căng thẳng, Sở Vĩnh Du có thể giữ lại một mạng cho ông ta, đã là kết cục ngoài dự liệu.

“Các người có thể quay về nơi đóng quân ban đầu, Mị Tôn đã chết rồi.”

Sở Vĩnh Du chỉ có thể nói như vậy, nếu không những người này đoán chắc đều sẽ sống trong lo sợ, huống chi trải qua chuyện lần này, trong thời gian ngắn tần suất Mị Tôn ra ngoài tác quái sẽ rất nhỏ.

“Đại nhân, có thể tha thứ cho phép chúng ta quay về dưới trướng của ngài không?”

Bước ra một bước, Jonas cẩn thận mở miệng, những người khác cũng nhìn với vẻ mặt mong chờ.

Bọn họ bây giờ cuối cùng đã hiểu, có một lãnh đạo có thực lực cao cường là một chuyện quan trọng cỡ nào.

Hơn nữa trước đây khi Sở Vĩnh Du thu bọn họ, chế độ tự do rất cao, không có bất kỳ ràng buộc gì, nhưng Mị Tôn thì sao? Hoàn toàn không xem bọn họ là con người, rất nhiều chuyện đều trực tiếp dùng mị thuật ép bọn họ đi làm, hai bên vừa so sánh, kẻ ngốc cũng biết chọn như nào, càng huống chi thực lực của Sở Vĩnh Du còn khủng bố như vậy.

Khẽ mỉm cười, Sở Vĩnh Du nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện