Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 886


trước sau

CHƯƠNG 886

Thực lực của anh ta đủ để nghiền ép Sở Vĩnh Du, đương nhiên là không sợ Sở Vĩnh Du sử dụng chiêu trò, cho dù là chiêu thức có lợi hại hơn nữa thì làm sao chứ.

Hơn nữa, Lý Kim đã nói cho Tôn Vô Cực biết sau khi võ giả nước R đến công pháp cao thâm thì sẽ trực tiếp bị đứt gãy, căn bản không cần phải để ở trong lòng.

“Ha ha, có muốn tôi giúp anh không, nhìn đi kìa, duỗi một đầu ngón tay mà cũng khó khăn như thế, tôi thật sự nghi ngờ tại sao nhẫn Vũ Lam lại có thể nhận một tên phế vật như anh làm chủ nhân vậy chứ.”

Bây giờ Tôn Vô Cực hoàn toàn đang rơi vào tâm thái trêu tức, ngoại trừ phải hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc giết chết Sở Vĩnh Du, càng nhiều hơn chính là cảm giác không cam lòng, dựa vào cái gì mà nhẫn Vũ Lam chọn một người ở tinh cầu vô cùng lạc hậu làm chủ, dựa vào cái gì chứ? Chuyện này căn bản không công bằng.

Mà lúc này, ngón tay của Sở Vĩnh Du đã lộ ra một chút, cả gương mặt trắng bệch một mảnh, trên trán lấm tấm mồ hôi, còn có một tia máu chảy xuống từ khóe miệng.

Mặc dù là Đồng Ý Yên trên ngọn tháp không thể lên tiếng nhưng mà hai mắt lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng cũng đau đớn đến cực điểm.

Cô muốn hét lớn kêu Sở Vĩnh Du rời khỏi nơi này, nhưng mà căn bản không thể làm được.

Nhìn thấy bộ dạng của Sở Vĩnh Du như thế, Tôn Vô Cực hơi nhíu mày, bởi vì không khí xung quanh mình càng ngày càng nóng.

“Thủ đoạn làm tổn thương đối thủ một nghìn mình tổn tám trăm, Sở Vĩnh Du, anh đánh giá cao bản thân mình quá rồi đó, bởi vì bây giờ anh vẫn còn chưa chết là do tôi muốn chơi đùa với anh thêm một chút, có hiểu không?”

Có được thực lực tuyệt đối, Tôn Vô Cực không sợ hãi.

Sở Vĩnh Du lại không quan tâm, đang nghiêm túc điều động lực lượng trong cơ thể của mình.

Cái gọi là Đan Điền cảnh chính là nằm trong hóa Long Cảnh, sau khi các bộ phận của cơ thể cường hóa xong, một cảnh giới cao như Đan Điền cảnh được dùng để cường hóa đan điền.

Tầm quan trọng của khí tụ đan điền đối với võ giả dường như không cần nói cũng biết.

Chiêu thức này là do anh lãnh ngộ trong Long chi động, cũng là chiêu thức mạnh

nhất của anh vào lúc này, nhưng mà có một điểm phiền phức đó chính là một chiêu này quá mạnh, nếu như anh muốn sử dụng như bình thường thì phải đạt tới Đan Điền cảnh tầng thứ sáu.

Cho nên, hiện tại anh cũng chỉ là Đan Điền cảnh tầng thứ nhất, dùng được nó là đã có thể dùng từ miễn cưỡng để hình dung, mà rất có thể sẽ không toàn mạng.

Đầu ngón tay lại giật giật một lần nữa, quần áo trên người Sở Vĩnh Du đột nhiên lại bị xé rách, còn phun ra một ngụm máu tươi.

Cảnh tượng này làm nước mắt của Đồng Ý Yên đau buồn rơi xuống, trong lòng chua xót đến cực hạn.

Trên mặt của Tôn Vô Cực đã không còn vẻ khinh thường, anh ta cảm thấy được một tia bất an.

“Ông đi chơi chán rồi, bây giờ sẽ tiễn anh lên đường.”

Nói dứt lời, anh ta đánh một chưởng vào không trung, khí kình phun trào, những nơi mà nó đi qua đều làm cho phiến đá ở trên đất vỡ nát tan tành.

Rầm!

Một tiếng vang thật lớn phát ra, sau khi bụi đất bay tứ tán thì sắc mặt Tôn Vô Cực có chút khó coi.

Bởi vì Sở Vĩnh Du vẫn còn duy trì động tác, lúc nãy cố gắng duỗi ngón tay ra, thân thể không hề bị thương, dường như là có một loại ảo giác có vẻ như một chưởng lúc nãy đã đánh trật hướng.

“Có chút thú vị đó.”

Hai mắt nheo lại, Tôn Vô Cực nhận thấy dường như là một ngón tay đang đưa ra của Sở Vĩnh Du tạo thành lực trường, chính là loại lực trường này vừa mới cản trở đòn tấn công của anh ta.

Đúng lúc này, ngón tay của Sở Vĩnh Du lại bắn lên trên một lần nữa, so với lúc nãy có hơi chậm một chút, lần này ngón tay đều đã được đưa lên một nửa.

Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ đột ngột phát ra, chỉ nhìn thấy nửa người trên của Sở Vĩnh Du có năm lỗ máu nổ tung, dòng máu đỏ tươi điên cuồng chảy ra.

Cảnh tượng đó, cho dù là Tôn Vô Cực cũng phải kinh ngạc.

“Rốt… rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện