Năm giờ chiều, Đồng Tử Họa lại bị Sở Vĩnh Du đánh một trận xuất hiện trước cửa biệt thự của một tiểu khu ở Thành phố Ninh.
Người ở đây là người phụ nữ của Đồng Tử Họa, tuy đã có con rồi nhưng lại không kết hôn, tất cả đều vì ông cụ không chịu gật đầu, cho nên chỉ có thể kéo dài như thế, vừa kéo dài đã mất tận ba năm.
“Vợ, con trai, anh về rồi đây, nhưng anh chỉ có thể ở lại nửa tiếng thôi, buổi tối còn một bữa tiệc quan trọng nữa.”
Đồng Tử Họa la lên, nhưng không hề có ai đáp lời, vội vàng đi tới phòng khách, lập tức nhìn thấy vợ đang ngồi trên sofa.
Đi qua định hù một cái thì đột nhiên sửng sốt, vì trên tay vợ anh ta đang quấn băng gạc.
“Ơ… Vợ, xảy ra chuyện gì thế!”
Nếu Sở Vĩnh Du ở đây, chắc chắn có thể nhận ra người phụ nữ này là Lý Tuệ.
“Chuyện gì? Vợ anh bị người ta bắt nạt, bẻ gãy tay, nếu không phải vừa khéo ở bên cạnh có một phòng khám Đông y thì cái tay này của em đã phế luôn rồi!”
Lý Tuệ khóc lóc kể lể, nước mắt liên tục rơi xuống, trong nháy mắt, cơn giận của Đồng Tử Họa dâng đến tận đầu.
“Mẹ nó! Ai, vợ, em nói anh nghe xem là ai, anh muốn nghiền kẻ đó thành tro bụi!”
Lý Tuệ thở dài, vẻ mặt chua xót.
“Bỏ đi, buổi chiều em lại gặp người kia, không ngờ cậu ta là khách vip cao cấp của ngân hàng Hoa Thụy, chúng ta… không trêu vào được.
Cái gì? Cơn giận của Đông Tử Họa cứ thế mất hết, nếu thật sự là vậy, đúng là bọn họ không trêu vào được.
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên xấu hổ đến mức khó tả thành lời, nhưng sự thật vẫn luôn tàn khốc như thế đó.
“Anh đi lên với con đi, con gái của người kia đẩy nó ngã ở tiệm quần áo, em tức quá đi lên cãi lại thì bị bẻ gãy tay, quá là…”
Đến đây, Lý Tuệ cũng không nói nữa, Đồng Tử Họa ôm một cái rồi vội chạy lên lầu, con trai mới là bảo bối quý giá nhất của anh ta.
Một tiếng sau, Đồng Tử Họa vội vàng chạy vào nhà hàng xa hoa nào đó ở Thành phố Ninh, căn phòng rất lớn, bên trong chỉ có một người trung niên.
“Ba, xin lỗi, con…”
“Đến đây.”
Trong đôi mắt Đồng Tử Họa chứa đựng sợ hãi, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất sợ bố nuôi Đồng Tinh Minh này.
Mới vừa đi qua, một cái tát đánh tới, thậm chí Đồng Tử Họa còn không dám che mặt.
“Bữa tiệc quan trọng như thế mà mày lại đến muộn, nếu không phải thấy vết sưng trên mặt mày mới vừa biến mất thì sẽ không tát nhẹ như vậy đâu, đi rửa mặt, chắc chủ tịch Từ sắp đi ra rồi.”
Tuy việc vay vốn trên cơ bản đã bàn xong, chỉ thiếu việc giám đốc ngân hàng ký tên cho vay thôi, bữa tiệc lần này chỉ là một hình thức, thứ nên đưa đều sẽ đưa, nhưng nhất định vẫn phải coi trọng.
Mấy phút sau, cửa phòng mở ra, hai người vội vàng đứng lên, trên khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của Đồng Tinh Minh hiện lên nụ cười như hoa.
“Giám đốc Từ, mời ông ngồi, gần đây tôi mới nhận được mấy bình Mao Đài thời nhà Trần, tuyệt đối hợp với ý ông.”
Người đi vào chính là giám đốc Từ Trung của ngân hàng Hoa Thụy, không hề có sự khách sáo như trong tưởng tượng, thậm chí Từ Trung còn không thèm ngồi, lạnh lùng nói.
“Đồng Tinh Minh, tôi vốn định gọi điện thoại nói với ông, nhưng sợ ông không chú trọng, cho nên vẫn lựa chọn đến đây một chuyến.”
Đồng Tinh Minh khó hiểu, nhưng trong lòng lại có dự cảm chẳng lành, vội vàng hỏi.
“Giám đốc Từ, xảy ra chuyện gì thế? Ông ngồi xuống trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Không cần, việc Bất động sản Hoa Phong các ông xin vay 1500 tỷ, tôi không có cách nào ký tên được.”
Cái gì!
Đồng Tinh Minh cảm thấy đầu kêu ong ong, khoản vay 1500 tỷ này có liên quan đến việc khai phá xây dựng tiểu khu mới, nếu thật sự thất bại, cụ ông sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho ông ta.
Đồng Tử Họa ở bên cạnh lập tức càng không ổn hơn, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không thể tin rằng chuyện này