Sau khi nghiến răng nghiến lợi từ chối, tôi liền tính nói lời bái bai với hắn ta.
Mặc dù là Yến Thâm đưa tôi về nhà, nhưng mà tâm tình để cảm ơn của tôi lúc này một chút cũng không có, thậm chí còn muốn lột cả cái áo sơ mi hắn đang mặc kia, cho hắn đứng trước xe làm người mẫu khỏa thân hứng gió lạnh cả đêm.
Ai ngờ chân vừa mới chạm đất, phía ghế lái bên kia cũng truyền tới tiếng sập cửa cái rầm.
Tôi nghiêng đầu liếc nhìn, người này đã vòng qua cốp sau, xách hai cái túi đi siêu thị ra.
Tôi nghi hoặc: “Không phải anh ăn cơm nhà tôi một bữa xong còn định thanh toán cả tiền thức ăn đấy chứ.”
Yến Thâm tiến lên phía trước mấy bước, cùng tôi sóng vai: “Đi thôi.”
Đi?
Đi nơi nào?
Tôi đứng ở trong thang máy, nhìn người bên cạnh mình mà rơi vào trầm tư.
Khi con số trong thang máy dần dần tăng lên, tôi cứ nhìn trân trân vào cánh cửa thang máy đã được bác gái dọn vệ sinh lau đến bóng loáng, vô vọng hỏi: “Anh mua thức ăn là để tới nhà tôi nấu cơm?”
Hắn đáp: “Sáng nay xem tủ lạnh của em, thấy bên trong không còn gì.”
Hóa ra thật sự là tới trả thức ăn đó nha.
Tôi cảm động: “Ông chủ Yến, anh thật tốt.”
122.
Tôi đã tự nghĩ hắn quá thân sĩ* rồi.
*Cách gọingười có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ
Hắn tuyệt đối không phải là tới để bồi đắp cho tủ lạnh nhà tôi.
Hắn chính là tới để ăn chùa.
Nhưng mà nghĩ lại nguyên liệu không có tốn tiền của mình, tôi vẫn làm một bữa tối cho hai người.
Thật ra thì những ngày tôi phải làm việc đến cơm cũng lười nấu, thường là đều gọi đồ ăn ngoài giải quyết bữa cho xong chuyện.
Ban ngày đi làm rất là mệt mỏi, buổi tối dĩ nhiên phải chơi game cho thật sảng khoái rồi.
Sau khi cơm nước xong xuôi Yến Thâm tự giác đi rửa chén, tôi còn đặc biệt dặn dò hắn nhớ phải mang cả hai bát mì buổi sáng ra rửa cùng.
Sau đó tôi vùi mình trên ghế sô pha, bắt đầu chơi game.
Một lát sau, một đĩa cam đã cắt nhẹ nhàng đặt trên bàn trà nhỏ trước mặt.
Yến Thâm thấy tôi không dừng được tay: “Há miệng.”
Tôi mở miệng theo quán tính.
Một miếng thịt cam được nhét vào trong miệng, tôi nhai nhai chóp chép, ngon quá xá.
Thế là chưa đợi hắn lại tới gần, tôi liền chủ động há miệng: “A____”
123.
Cả một đĩa cam rất nhanh đã sạch bóng, toàn bộ vào bụng tôi.
Yến Thâm ngồi ở bên cạnh, xem tivi phát tin tức, quan tâm quốc gia đại sự.
Tôi quan tâm mình là đủ rồi, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ trong game.
Cho đến khi tin dự báo thời tiết kết thúc, hắn mới đánh vỡ yên lặng giữa hai người: “Cái máy chơi điện tử này có ổn không?”
Tôi lơ đãng: “Anh cũng hứng thú với chơi game à?”
Yến Thâm không phủ định.
Tôi lải nhải: “Công ty này năm mới sắp bán bản giới hạn, tôi định đến lúc ấy tự mua một cái cho mình làm quà. Chức năng không có thêm bao nhiêu, giá cả ngược lại lại tăng gấp đôi, còn phải lo giành không được, vừa nghĩ tới lại đau đầu.”
Trên đầu bỗng nhiên đặt một bàn tay, Yên Thâm xoa xoa tóc tôi: “Em chơi đi, tôi đi tắm.”
Mí mắt tôi chớp cũng không thèm chớp: “Ò, anh đi đi.”
…
Không đúng.
Hắn tắm cái rắm ấy.
Tôi tạm ngừng trò chơi, thở hổn hà hổn hển xông vào phòng tắm, liền gặp phải quang cảnh sét đánh ngang trời.
Tôi kinh ngạc: “Sao anh lại không mặc quần lót hả!?”
Yến Thâm đứng dưới vòi hoa sen, giơ tay vuốt nước trên mặt một cái: “Tại sao phải mặc?”
Tốt, có đạo lý.
Tầm mắt tôi không bị khống chế theo xương quai xanh của hắn đi một đường xuống dưới, đến bụng vẫn không dừng lại được.
Tôi nuốt nước miếng một cái, sập cửa cái rầm: “Quấy rầy rồi.”
124.
Tôi ngồi trở lại ghế sa lông, thần sắc trống rỗng.
Điện thoại di động vang lên ‘brừ’, tôi ngây ngốc nhặt điện thoại lên, mở giao diện wechat.
Người nhắn tin tới chính là bạn cấp hai của tôi, nam, vừa gầy lại nhỏ, cho nên mọi người đều gọi gã là Khỉ Ốm.
Tôi không phải là người thích tám chuyện, nhưng Khỉ Ốm thì phải, mấy cái tin tức mà Đồ Trần cấp hai yêu sớm cấp ba cặn bã với ai rồi sau khi ra nước ngoài được gái Tây theo đuổi như thế nào toàn bộ đều là gã nói tôi biết.
Lần này hắn vừa tới liền gửi cho tôi một tấm hình, phía dưới còn kèm một hàng chữ.
– Khỉ Ốm: [ hình ảnh ]
– Khỉ Ốm: Tinh ơi, cậu xem người này có phải Đồ Trần đấy không?
Tôi còn chưa có nhấn vào tấm hình kia, đã cảm thấy bóng dáng mơ hồ trong hình tám phần chính là Đồ Trần rồi.
Tôi nhận ra bộ quần áo này của Đồ Trần, chính tôi mua cho y, là quà Tết, phí vận chuyển đắt cắt cổ.
Đồ Trần ở trong hình nghiêng mặt, giống như đang dạo chợ đêm, tay phải cầm một cốc lẩu xiên que*.
Mà đứng bên cạnh y là một nam sinh không thấp, tay đang khoác lên cánh tay y.
Tôi chuyển trở về khung chat, trả lời Khỉ Ốm một cách chắc chắn: Khẳng định là cậu ấy!
125.
– Khỉ Ốm: Tôi đã nói không cố nhìn lầm mà, y về nước khi nào vậy?
– Tôi: Thứ sáu tuần trước.
– Khỉ ốm: Y đây là mang theo pháo hữu cùng trở về?
– Tôi: A?
Pháo hữu? Pháo hữu cái mô? Đồ Trần với pháo hữu y không phải đã tan vỡ rồi sao?
Tôi trợn tròn mắt, trong đầu nhủ không phải chứ.
Pháo hữu của Đồ Trần, chẳng có nhẽ chính là cậu trai trong hình này?
Trong đầu tôi toàn là đệt đệt đệt, lại vội vàng ấn vào bức ảnh quan sát tỉ mỉ.
Áo khoác của tiểu pháo hữu này cũng thật là quen mắt đó nha!
Đây không phải là cái cậu Cảnh Bác Minh trong triển lãm nghệ thuật hôm qua đấy sao!
– Khỉ Ốm: Cậu là anh em tốt với y, không phải ngay cả chuyện này cũng không biết chứ?
– Cậu nhóc này chính là trong lúc y ra nước ngoài quen được, là du học sinh, coi như là học đệ của chúng ta đi.
– Khỉ Ốm: Ha ha ha nói thật, tôi cảm thấy dáng dấp cậu ta và cậu có chút giống nhau đó.
126.
Tôi tựa như bị sét đánh.
Tôi ôm điện thoại di động rúc trong sô pha, trong trò chơi điện tử vẫn vang lên tiếng nhạc đinh đinh đang đang.
Tôi vô tri vô giác mở ô chat với Đồ Trần, nghĩ tới nghĩ lui muốn gửi một tin nhắn.
– Tôi: A Trần, cậu cũng là
Cái tay của tôi run là sự thật.
Một câu còn chưa có đánh xong, đã run tay gửi quách đi rồi.
Không đợi tôi thu hồi rồi nhắn lại, Đồ Trần đã trả lời.
Lại là chỉ có một chữ: Ừ*
Tôi tức giận, cậu thêm chữ khẩu bên cạnh thì sẽ chết