Từ khi tôi bắt đầu ý thức được về tính hướng của mình, tôi liền tự co mình vào trong vỏ ốc.
Có lẽ mới đầu tôi vẫn còn chờ mong lúc nào đó sẽ gặp được cái gọi là tình yêu, gặp được cái gọi là đan tay bầu bạn.
Nhưng hiện tại thời gian lăn lộn trong vòng đã quá lâu, sau khi chứng kiến quá nhiều ly hợp rồi dối lừa, tôi tự dập tắt đốm lửa đáng thương trên ngọn nến, mỗi ngày đều ám chỉ bản thân hẳn nên tận hưởng lạc thú trước mắt, rồi sau đó cô độc sống hết quãng đời còn lại.
Chỉ có game mới có thể làm bạn với tôi từ đầu đến cuối, không hề thay lòng đổi dạ.
Tôi cuộn tròn chợp mắt một hồi, có chút phiền giơ tay lên tắt đèn trong phòng ‘bụp’ một cái, nhìn thấy ánh sáng từ màn hình vẫn còn để trên bàn, lại không nhịn được nhếch nhếch khóe miệng.
Yến Thâm bỏ đi cũng quá là không biết suy nghĩ rồi, máy vi tính cũng vứt không cần nữa rồi hả?
Tôi chậm chạp bò dậy, định gói lại cho hắn rồi ngày mai kêu người đem trả lại.
Dẫu sao thì lời tôi nói vừa rồi đúng thật là có hơi quá đáng, tôi không mong đợi gì vào việc hắn còn tình nguyện nhìn thấy tôi thêm lần nữa.
Mẹ nó, tôi bị hắn chơi không hai lần, còn chưa thèm tìm hắn thu tiền, hắn còn muốn trở mặt với tôi phỏng!
Ai cho hắn cái mặt mũi đấy!
Tôi lại tức giận rồi.
Một bên tôi vừa tức giận một bên nghiêm túc bảo vệ văn kiện cho hắn, tránh cho lúc nào đấy mất đồ đạc rồi, hắn còn phải đi uy hiếp tôi bồi thường phí tổn thất.
Nhưng mà ngay lúc này, cửa bỗng nhiên lại truyền tới âm thanh chìa khóa tra vào ổ.
Tôi vô thức siết chặt chăn, cổ tay rung lên một cái, màn hình máy tính trên bàn hiện ra trước mắt.
Ai dô, hình nền thế mà lại là một tiểu soái ca đó nha.
142.
Tôi không biết Yến Thâm lấy đâu ra bức hình này, dù cho sáp lại nhìn gần hết mức có thể, tôi vẫn nghi ngờ rằng mình đã bị cận.
Lúc chụp bức ảnh này tay phải run đến mức nào đây hả… Chậc chậc.
Thật ra nhìn từ trong mấy đường nét mơ hồ không rõ đó, người trong hình này hẳn là một người mẫu rất đẹp.
Phối quần áo cũng không tệ, có phong độ của tôi năm đó.
Tôi lại cẩn thận thưởng thức thêm lần nữa.
Hô hấp tôi chợt ngừng lại.
Vãi luyện, đờ mờ đấy không phải chính là tôi đó sao!
143.
Sau lưng tôi vang lên âm thanh của túi ny lông.
Tôi vừa quay đầu, cùng Yến Thâm mắt đối mắt.
Tôi: “…”
Ngược lại Yến Thâm không có hỏi tôi ngồi trước máy tính hắn làm gì: “Sao lại ngồi dậy rồi?”
Tôi chỉ màn hình: “Anh chụp tôi?”
Hắn đặt túi ny lông bên cạnh máy tính, có chút không tự nhiên nghiêng mặt sang một bên: “…Ừ.”
“Lúc nào?”
“Lúc em năm hai đại học, trong đại hội thể thao.”
“… A, Ảnh anh chụp xấu thật đấy.”
“Tôi cảm thấy rất dễ thương.”
Thấy hắn thừa nhận như thế, rồi lại nhìn cái người mặt ngốc nghếch đang nhe răng cười toe toét trên màn hình thêm một phát, đột nhiên tôi cảm thấy cổ họng có hơi ngưa ngứa.
Tôi ho khan một tiếng: “Vừa nãy có chút ngái ngủ nên cáu bẳn, người cũng hồ đồ không tỉnh táo, không phải cố ý nói mấy lời đó với anh.”
Yến Thâm bật lại đèn, cười một tiếng: “Tôi không để trong lòng.”
Tôi không nhịn được trợn trắng mắt.
Không để trong lòng? Vừa rồi như vậy người không biết còn tưởng rằng hắn bị tôi làm cho cáu đến bất tỉnh đấy.
Ngửi thấy hương thơm, tôi không nhịn được mà rướn đầu nhìn về phía túi ny lông, nằm rạp trên bàn giương mắt nhìn hắn: “Mua cái gì đó?”
Không phải tôi cố ý giả bộ đáng yêu đâu, là miệng của tôi không quản được mà thôi.
Giống như tôi không quản được nhịp đập trái tim mình lúc này, đang có hơi chút rộn ràng.
144.
Tôi cho rằng Yến Thâm bị tôi làm cho tức bỏ đi mất.
Nhưng mà hắn lại không có, hắn chỉ là đi ra ngoài mua bữa tối cho tôi thôi.
Tôi bưng bát cháo một cách khổ sở vô cùng, trong mắt đầy là bộ dạng thâm cừu đại hận.
Yến Thâm có chút buồn cười nhìn tôi: “Đừng không vui, tôi giúp em ăn cháo.”
Nói làm như tôi báu bở anh giúp lắm ý.
Sau khi ăn xong, hắn cất hộp cơm vào túi: “Tôi còn chút công việc chưa làm xong, em không buồn ngủ nữa tôi mang máy chơi game vào cho em nhé?”
Tôi nhìn thời gian, đã hơn 8 giờ.
Dáng vẻ Yến Thâm hình như đang rất bận.
Tôi nghĩ nghĩ: “Số liệu đo đạc tôi đã chỉnh sửa xong từ hôm qua rồi, anh bồi tôi ăn cháo, tôi bồi anh làm việc.”
Yến Thâm nhất thời ngẩn người, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên một độ cong nhè nhẹ, đáp một tiếng được.
145.
Bắt đầu từ hôm nay, giữa tôi và Yến Thâm tựa hồ đạt thành một loại ăn ý.
Mỗi ngày hắn đưa đón tôi tới biệt thự, buổi tối thi thoảng kéo nhau đi siêu thị, sau đó cùng nhau trở về nhà tôi.
Tôi nấu cơm, hắn rửa bát.
Tôi cho quần áo vào máy giặt, khi ấy hắn sẽ mang ra ban công phơi nắng.
Tôi tắm xong sẽ gọi hắn vào, lúc đang lau người mà đi ngang qua sẽ cúi đầu cho tôi một nụ hôn.
Thậm chí một góc tủ quần áo, đã nhiều hơn mấy bộ không thuộc về mình.
Sống chung giữa chúng tôi thế mà lại vô cùng hài hòa, cả thế giới cũng hòa bình yên ổn.
Đối với quan hệ giữa tôi và hắn, bốn người bạn nhỏ dưới trướng kia hết sức tò mò.
Nhưng thú thật mà nói thì, tôi cũng nói không rõ được là gì.
Chẳng nhẽ lại thô bỉ mà nói với cái lũ tiểu quỷ vừa mới tốt nghiệp này chúng tôi là pháo hữu à?
Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút thì, hình như lại không giống pháo hữu lắm.
Từ sau lúc tôi sốt rồi phát cáu với hắn một phen xong, mấy ngày nay tôi và hắn cũng không có lên giường.
Vậy xem như là gì? Pháo hữu thay đổi thành bạn tốt? Còn là cái loại bạn tốt mỗi ngày đều ngủ chung trên một cái giường đó?
Tỉ mỉ nghĩ lại, tôi lớn như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên qua lại với một người thân mật như vậy.
Cảm thấy cũng không tính là hỏng bét lắm.
146.
Tôi đem trả lại chìa khóa biệt thự cho Yến Thâm.
Công tác đo đạc cơ bản đã kết thúc, tiếp theo chính là giai đoạn ngồi trong phòng làm việc vẽ bản đồ.
Yến Thâm lại nói để chìa khóa ở chỗ tôi là được, chỗ hắn vẫn còn một bộ nữa.
Đậy là cái thao tác gì vậy?
Tôi không hiểu lắm, chỉ coi là hắn đang ám chỉ tôi sau này có lẽ còn phải sửa đi sửa lại bản thảo, nhét bộ chìa khóa kia vào trong góc tủ giày.
Nhưng với quan niệm có qua có lại, tôi cũng nhét thẻ khóa từ dự bị của nhà mình vào trong túi hắn.
Buổi sáng thứ sáu, Yến Thâm lái xe đưa tôi đến công ty thiết kế.
Tôi đứng dưới lầu vẫy tay tạm biệt, hắn chợt móc ví da ra, lấy hai tấm ông nội Mao từ bên trong ra đưa tới.
“Buổi chiều tôi có cuộc hội nghị, có thể kết thúc tương đối trễ, sau khi tan làm em trực tiếp bắt xe trở về đi.”
Tôi phụt một cái, buồn cười: “Anh đây là muốn bao dưỡng tôi?”
Yến Thâm còn chưa lên tiếng, tôi liền nhấc chân rời đi, đầu cũng không thèm quay lại một lần: “Ông chủ Yến, tôi cũng