*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Minori
Trung học Nhạc Thành, khoá 11 lớp 3
Thời Vũ hôm nay cố ý không ăn cơm sáng nhưng không chờ được bữa sáng của Cẩu Lương, tuy rằng có chút mất mát nhưng không cảm thấy ngoài ý muốn. Chờ Cẩu Lương từ trong hộc bàn chứa đầy điểm tâm lấy một quyển sách thỏa mãn mà chui ra, hắn mới khép lại sách nhìn về phía đối phương, để sát vào cố ý hạ giọng nói: "Ngày hôm qua cùng người ta đánh nhau sao?"
Cẩu Lương nhướng mày, "Cậu làm sao biết?"
Thời Vũ cười cười không trả lời, ngược lại mắt nhìn cặp sách của cậu, hỏi tiếp: "Hôm nay không mang cơm trưa à?"
"Cậu đã biết?" Cẩu Lương dứt khoát cũng không đọc sách, chỉ lo nhìn chằm chằm Thời Vũ.
Thời Vũ hơi hơi lui về phía sau chút, quá gần gũi mà nhìn trực diện gương mặt tươi cười của Cẩu Lương, hắn có chút không chịu nổi, ra vẻ bình tĩnh mà nói: "Căn cứ tình trạng ngón tay cậu chịu lực mà bị trầy, khi thanh âm cặp sách buông xuống, không khó phán đoán."
"Bạn cùng bàn thân ái, cậu đối với tôi thật đúng là quan sát tỉ mỉ." Cẩu Lương tai thính mà nghe được nháy mắt tim hắn đập nhanh hơn, ý cười càng sâu, hỏi hắn: "Vậy cậu biết vì sao tôi không mang theo cơm trưa chứ?"
"...... Chung quy không phải là vì muốn đi bệnh viện đưa cho Diệp Huy hoa cúc trắng chứ?"
"Thông minh." Cẩu Lương cười đáp trêи bả vai Thời Vũ nói: "Bạn cùng bàn, tôi có một vấn đề rất quan trọng muốn thỉnh giáo cậu, thế nào, giữa trưa cùng tôi về nhà?"
【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu đổi mới, độ hảo cảm hiện tại: +76. 】
Thời Vũ nhấp nhấp môi, rụt rè gật gật đầu, đáng tiếc nhịn xuống giơ lên khóe miệng lại không che dấu ở trong mắt thoáng chốc hiện lên ý cười. Đang muốn nói, Lý Lâm Linh trước bàn bỗng nhiên quay đầu, hưng phấn mà nói: "A Trình hôm nay muốn mời khách sao? Mang tôi theo, mang tôi theo, cầu cọ cơm ~"
Thời Vũ: "......"
Cẩu Lương: "...... Lần sau đi, hôm nay có chuyện quan trọng cùng thảo luận với bạn ngồi cùng bàn rồi."
Lý Lâm Linh cũng không cảm thấy nhụt chí, ngược lại vui vẻ mà nói: "Được nha, lần sau nhất định phải kêu tôi nha."
Không đợi Cẩu Lương nói chuyện, Trần Lý Bạch yên lặng mà nhấc tay: "Thêm tôi nữa."
Cẩu Lương thu hồi tay đáp ở trêи vai Thời Vũ, cao lãnh mà nói: "Tôi đây sẽ suy xét một chút."
Trần Lý Bạch đang muốn hu hu hu bỗng nhiên đối biểu tình mỉm cười của Thời Vũ làm trêи lưng phát lạnh, ngượng ngùng quay đầu lại mà ở trong tiếng cười của Lý Lâm Linh vui sướиɠ khi người gặp họa.
Cẩu Lương nhìn thấy, má lúm đồng tiền hãm đến càng sâu.
Thời Vũ từ cặp sách lấy ra một quyển sách gáy dày, đưa cho Cẩu Lương, hỏi cậu: "Muốn xem chứ?"
"Cậu mang cho tôi à?"
Đây là một quyển sách nguyên văn nghiên cứu nhân thể đại não học thuật —— tâm lý học, sinh vật học, vật lý học, thông tin học, y học, đây là năm loại Thời Vũ am hiểu nhất.
Hắn thường lưu lại ở thư phòng ba mặt tường đựng đều là loại tài liệu này, còn lại một mặt tường là sách tham khảo.
Cẩu Lương trêи mặt kinh ngạc mà vui mừng, nhưng trong lòng đã sớm nước mắt rơi đầy mặt: Nguyên lai thủ tục NO.2 【 gãi đúng chỗ ngứa 】 là thao tác như vậy —— đáng tiếc người thích đọc sách là hắn, đại gia ta lúc trước cũng là vì "Phù hợp với sở thích của hắn" "chỉ số thông minh xuất chúng" a, nói đồ ăn tốt đâu đồ ăn tốt đâu = [ ] =!
Sau khi Cẩu Lương nhận lấy, cậu liền âu yếm cuốn sách, Thời Vũ nhịn mừng thầm nhỏ chủ động móc di động ra, vẻ mặt chính trực mà đối cậu nói: "Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi. Khó mà được gặp gỡ người cùng sở thích, về sau có bất luận vấn đề gì chúng ta có thể tùy thời thảo luận."
Nha, cái kịch bản này thật quen mắt đi.
Cẩu Lương dừng lại động tác lật xem mục lục ở sách, ngẩng đầu mỉm cười, lễ phép mà nói: "Thật xin lỗi, không tiện tiết lộ."
Thời Vũ mất mát.
Cẩu Lương nhe răng, tươi cười không thể xán lạn hơn, ngữ khí mang theo chút sát khí: "Thời học bá nghe không cảm thấy quen tai sao? Chúng ta lần thứ hai gặp mặt, cũng là ở địa điểm này, cậu đối với tôi dùng biểu tình và kiểu câu tương tự...... A, nghĩ tới nha, trí nhớ không tồi đâu, đáng tiếc, so với tôi còn kém một chút như vậy."
Thời Vũ: "......"
Nếu có thể trở lại hơn một tháng trước, hắn nhất định sẽ cho chính mình lúc ấy mỉm cười cự tuyệt Cẩu Lương muốn phương thức liên hệ hai miệng lớn đông cứng.
Đối mặt Cẩu Lương minh xác tỏ vẻ "Tôi rất mang thù", Thời Vũ nhất thời không biết nên như thế nào vãn hồi. Cũng may Cẩu Lương thưởng thức đủ biểu tình hắn nghiêm túc khó xử rồi cau mày hối hận, hào phóng mà móc ra di động chính mình, vừa nói: "Con người của tôi ưu điểm lớn nhất chính là khoan dung, phải quý trọng biết không bạn ngồi cùng bàn thân ái."
Được như ý nguyện Thời học bá thông minh mà không có phản bác.
*
Thời Vũ lần thứ hai bước vào nhà Cẩu Lương.
Không giống với lần trước nhiều người mà tình huống có chút loạn, trong nhà sạch sẽ hào phóng một mặt hiện ra ở trước mắt Thời Vũ. Ánh mặt trời chiếu đầy phòng khách, mùi hương hoa cỏ tươi mát thấm vào ruột gan, làm hắn bất giác lộ ra tươi cười.
"Quấy rầy."
Thời Vũ nói như thế.
Cẩu Lương chỉ chỉ giá giày để tự hắn đổi giày, nghe vậy nói: "Khách khí như vậy, lần sau tới nhớ rõ thêm một phần quà là được."
Thời Vũ nghe được còn có cơ hội lần sau, tươi cười càng lớn hơn.
Cẩu Lương đem chìa khóa tiện tay ném đi, duỗi eo một cái, kéo dép lê đi hướng tủ lạnh, vừa mở ra vừa hỏi hắn: "Muốn ăn cái gì —— đứng ngốc ở chỗ đó làm gì, làm bình hoa sao?"
Nhìn cậu đến phát ngốc, Thời Vũ vội phục hồi tinh thần lại.
Cẩu Lương nhấp môi cười.
【 Cẩu Lương: Trêи sách nói rất đúng, tình yêu của thiếu niên thật ngốc nghếch và thẳng thắn a >U<. 】
【 Hệ thống:...... Chủ nhân thân ái, ta phải nhắc nhở ngài, người mới khi tới thế giới nhiệm vụ hệ số độ khó của nhiệm vụ là chủ hệ thống dự đoán nhỏ nhất. Mặt khác, chủ hệ thống tuyên bố kinh nghiệm nhiệm vụ đã vượt qua 12 tiếng đồng hồ, xin chủ nhân cần phải trong 48 tiếng đồng hồ hoàn thành nên yêu cầu, nếu không khen thưởng giảm một nửa. 】
【 Cẩu Lương: Chuyện quan trọng như vậy sao ngươi không nói sớm?! 】
"Làm sao vậy?"
Thấy Cẩu Lương nhíu mày, Thời Vũ đi tới vội hỏi.
Cẩu Lương cong cong khóe miệng, có chút giận chó đánh mèo mà đối hắn cười nói: "Chúng ta giữa trưa liền làm sườn heo chua ngọt, cá nho chua ngọt, cà chua trộn đường, thêm cải ngọt xào...... À, cậu có thể ăn ngọt chứ?"
Thời Vũ không chút do dự nói: "Được, khẩu vị của tôi cũng thiên ngọt."
Cẩu Lương: Cái đáp án này, ta cho điểm tuyệt đối! ( ̄ˇ ̄)
Đối với định vị tính cách mơ hồ của mục tiêu hệ thống đã không muốn ngăn chủ nhân tìm đường chết: Mục tiêu của bọn họ, điểm sảng kɧօáϊ chính là cao xa lạ lùng như thế.
Cẩu Lương chui vào phòng bếp, ba phút sau đem Thời Vũ vướng chân vướng tay làm trở ngại chứ không giúp được gì đuổi ra phòng bếp để tự hắn giết thời gian. Thời Vũ nhìn mình bị kéo đến cửa phòng bếp, quyết định im lặng, sau đó không khách khí mà nhìn khắp nơi.
Trong căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, phòng ngủ phụ bị đổi thành phòng tập thể hình, một tầng thiết bị tập thể hình không nhiễm bụi, có dấu vết thường xuyên sử dụng. Thời Vũ nghĩ đến thân ảnh một hồi Cẩu Lương ở trêи sân thể ɖu͙ƈ chạy vội, hai chân kia thẳng tắp đều đều, vòng eo thon chắc, lay động uyển chuyển sau gió...... Mũi đột nhiên có chút ngứa, hắn đình chỉ tư duy chạy nhanh đi phương hướng không biết tên một đường chạy như điên.
Phòng ngủ chính cùng phòng khách liên thông ra ban công với cây cỏ hoa lá xếp tầng, chen chúc nhưng sinh động thoải mái.
Cửa trượt của phòng ngủ chính nối với ban công đang mở ra, đem ánh mặt trời cùng không khí mới mẻ chiếu vào trong nhà. Thời Vũ giãy giụa một chút, đánh vỡ nguyên tắc luôn luôn lễ phép làm khách, thời điểm không có sự cho phép của chủ nhân, tiến vào mảnh lãnh địa tư nhân.
Phòng sạch sẽ chỉnh tề, kiểu dáng tủ quần áo chìm vào vách tường, phía trước có cái cửa nhỏ hẳn là đi thông trong nhà vệ sinh.
Những chiếc cốc trêи giường được xếp ngay ngắn, một cái gối đầu đặt ở phía trêи, Thời Vũ cảm thấy nếu là hai cái gối đầu, hẳn là cũng không tồi.
Sau khi bước vào cửa, bên tay trái là một chỗ bàn học, trêи một mặt tường khác gắn kệ sách tương đối, bên trêи đồng dạng đặt đầy sách. Tâm lý học cùng thiên nhiều về phương diện y học, làm Thời Vũ lần nữa xác định chính mình hôm nay chọn lựa kỹ càng sách cho Cẩu Lương không có làm sai, cũng càng kiên định về phương hướng chọn sách sau này—— vì không có biện pháp cùng mục tiêu cộng tình bạn học Cẩu Lương bi ai.
Trêи bàn sách đặt đèn bàn cùng một xấp giấy A4 viết tay, một chiếc bút đặt ở phía trêи, còn không kịp sửa sang lại, có thể thấy được chủ nhân thường xuyên sử dụng.
Thời Vũ đi qua nhìn kỹ, ngay sau đó mở to hai mắt.
Đè ở dưới mặt bàn thuỷ tinh, chỉnh tề mở ra, đúng là bài thi ngữ văn chính mình so với Cẩu Lương thi nhiều hơn một điểm, mà trêи giấy A4 lặp lại chữ viết trêи bài thi văn, chữ viết từ lúc ban đầu từng nét bút vụng về, đến bây giờ đã lưu loát mà hơi có khí khái.
Cậu là...... Bắt chước chính mình.
【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu đổi mới, độ hảo cảm hiện tại: +78. 】
Nhất tâm nhị dụng* mà nấu cơm sau khi vây xem rất nhiều lần điểm mù lớn di động ở trong phòng Cẩu Lương, cảm thấy mỹ mãn mà thêm một muỗng đường lớn lên cà chua đỏ tươi.
Cơm trưa, thái độ Cẩu Lương khác thường mà vô cùng nhiệt tình tiếp đón Thời Vũ dùng bữa, nhìn mặt cậu không đổi sắc thậm chí làm ra kinh hỉ, thần thái ăn ngon đón ý nói hùa chính mình, hắn trong lòng đã sớm cười điên rồi.
*Nhất tâm nhị dụng: Làm hai việc cùng một lúc.
Sau khi ăn xong.
Ngồi trêи sô pha, tiếp nhận ly nước của Cẩu Lương, Thời Vũ cười tủm tỉm với cậu, nói: "Cảm ơn đã chiêu đãi, bạn ngồi cùng bàn muốn thỉnh giáo tôi cái gì, tôi nhất định biết gì nói hết."
Cẩu Lương vuốt đủ bụng no, lười biếng mà ngồi ở đối diện hắn, nghe tiếng hướng hắn nhìn qua.
Nheo nheo mắt, Cẩu Lương ngữ khí như thường mà nói: "Cũng không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, tôi chính là muốn thỉnh giáo một chút, bạn học Thời Vũ......" Cậu hơi hơi dừng lại một chút, cười một tiếng, tiếp tục hỏi: "Ngày hôm qua, vì sao hôn tôi, hử?"
Thời Vũ bỗng dưng mở to hai mắt. Hắn vội vàng nuốt nước bọt, màu da tăng lên mấy sắc độ, đây là biểu hiện khẩn trương, mà hắn đại khái đối loại cảm xúc này thực xa lạ, nhất thời tự nhiên không biết nên như thế nào đáp lại vấn đề này.
Cẩu Lương lại không bỏ qua. Cậu đứng dậy đi về phía Thời Vũ, lấy đi ly nước hắn nắm đến quá khẩn trương còn quên buông, thuận thế uống một ngụm, ngồi ở trêи bàn thuỷ tinh lùn, hỏi hắn: "Vấn đề này, rất khó trả lời sao?"
Thời Vũ lại nhìn chăm chú ly nước trong tay cậu.
Cẩu Lương ngẩn ra, ngay sau đó cười. Nhìn về chỗ vừa rồi lại uống thêm một ngụm —— đây cũng là điểm chạm môi khi Thời Vũ uống nước —— miệng ly ướt át sau khi bị cậu uống lần nữa, Cẩu Lương nhẹ giọng chậm rãi hỏi hắn: "Gián tiếp hôn môi a, cậu không ngại chứ?"
"Không...... Đương nhiên không ngại."
Thời Vũ mặt càng đỏ hơn, ngón tay vô thức mà siết chặt vào lòng bàn tay, trêи mặt mỉm cười vạn năm bất động bị thần thái phức tạp lúc này thay thế được: Khẩn trương, vui sướиɠ, kϊƈɦ động, hoặc là vui sướиɠ càng sâu......
Cẩu Lương thưởng thức, cúi người về phía trước, nhìn thẳng đôi mắt hắn nói: "Cậu còn chưa trả lời tôi một vấn đề đâu, bạn cùng bàn thân ái."
"Ah......" Thời Vũ không tự chủ lùi ra sau, sau đó phản ứng lại, lập tức ngồi thẳng. Ánh mắt của hắn trôi đi trong nháy mắt, dừng lại trêи mặt Cẩu Lương, hắn nhấp môi tựa hồ không biết nên nói ra đáp án như thế nào, nhưng thật mau mở miệng ra.
Hắn nói: "Tôi thích cậu."
Hắn nói xong, khẳng định gật gật