*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Minori
Sắp xếp xong cảnh trong gương của hồn thể nguyên chủ, Cẩu Lương bới mái tóc còn ướt, mắt nhìn về phía đồng phục bị đám người Diệp Huy nhét vào bồn cầu.
Khoé mắt Cẩu Lương co giật.
【 Hít sâu một hơi, Cẩu Lương hỏi: Tiểu Tứ, có đạo cụ tẩy sạch hoặc là đạo cụ phục chế quần áo giá rẻ chút không? 】
—— Đồ vật ghê tởm như vậy, cho dù cậu không phải chính chủ thân thể này, cũng không cần mặc trêи người!
【 Nghe nói chủ nhân chủ động muốn tiêu phí, hệ thống chấn động vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng làm công trạng low, cẩu hệ thống hết sức vui mừng lắp bắp nói: Có, có! Có, chủ nhân, tôi lập tức tìm cho ngài. 】
【 Đinh, căn cứ theo nhu cầu của chủ nhân, tìm thấy được Thanh Khiết Phù dùng một lần, 2 tích phân một tấm. Đạo cụ phục chế cả bộ 666 tích phân, cung cấp dịch vụ thử nghiệm chỉ cần 6 tích phân một lần! 】
Cẩu Lương không nói hai lời, lựa chọn thử nghiệm đạo cụ phục chế.
Một bộ đồng phục mới tinh xuất hiện ở trước mắt Cẩu Lương, đem vết thương chồng chất trêи thân thể che dấu ở dưới quần áo, cậu lúc này mới thở ra một hơi. Đến bên cạnh bộ đồng phục bị vứt bỏ, Cẩu Lương vô cùng ghét bỏ móc ra giấy tờ tuỳ thân cũng như xác định không lưu lại dấu vết danh tính nguyên chủ, sau đó không có trách nhiệm mà ném tại chỗ.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ trở lại Diệp gia, Cẩu Lương không nói một tiếng mà trở lại phòng của mình.
Đám người giúp việc cũng không quan tâm lý do nguyên chủ một đêm không về. Còn mẹ đẻ cậu và bố dượng, ngoại trừ kẻ chủ mưu Diệp Huy cũng không ai biết cậu cả đêm không về ngủ —— Hôm qua là thứ sáu, thừa dịp nam chủ nhân khó có cuối tuần được nhàn rỗi mà đã đi du lịch, toàn bộ Diệp gia sáng sớm hôm nay tự túc.
Nếu không phải Cẩu Lương đi vào thế giới này, thi thể nguyên chủ chỉ sợ tới thứ hai nhập học mới có thể bị nhân viên vệ sinh phát hiện.
Nghĩ đến đây, đuôi mày Cẩu Lương nhướng lên.
Thời không của thế giới nhiệm vụ bị đóng băng trong chu kỳ sinh mệnh của mục tiêu nhiệm vụ, nếu mảnh vỡ không thu về hoàn toàn, chu kỳ này sẽ tự động tuần hoàn. Mà trong lúc này, hồn thể vãng sinh và tân sinh trong thế giới nhiệm vụ số lượng đều đã định, giao cho không gian độc lập trước khi ý thức Chủ Thần thế giới ngủ say ngưng kết ra mà bảo quản, nhằm duy trì sự ổn định của thế giới.
Tại đây, hồn thể dư thừa sẽ bị xoá sổ.
Điều này có nghĩa, hồn thể người chấp hành từ ngoài đến không thể độc lập tồn tại với thế giới hiện tại.
Bọn họ tiến vào nhiệm vụ là nhờ ý thức Chủ Thần trước khi ngủ say lưu lại thông đạo màu xanh, đóng mở đều chỉ trong nháy mắt.
Bởi vậy người chấp hành một khi đi vào thế giới nhiệm vụ, nhất định phải lập tức xác định một người vừa mới chết, hồn thể chưa bị tiếp dẫn đến không gian của Chủ Thần mà thay thế túc thể. Thời gian chọn định túc thể vô cùng có hạn, hệ thống căn cứ hệ số hồn thể liên hệ nhỏ nhất và sinh mệnh tự nhiên của túc thể tồn tại thời gian dài nhất —— dựa vào hai nguyên tắc lớn này tiến hành lựa chọn túc thể. Giống như Cẩu Lương, đi vào thế giới này trước tiên liền tá túc trêи người nguyên chủ Thích Trình.
Nói cách khác, bị phong ấn đông lạnh ở trong không gian hệ thống, hồn thể Thích Trình thật ra còn không tính là hồn thể vãng sinh chân chính đúng nghĩa.
Môi Cẩu Lương hơi nhếch lên.
Nếu cậu dự đoán không lầm, trước lúc hệ thống xác định mục tiêu nhiệm vụ, cậu có rất nhiều thứ có thể dùng để tiêu khiển...... Không chờ Cẩu Lương nghĩ lâu, dạ dày phát ra cảnh báo cắt ngang suy nghĩ của cậu.
Nam nữ chủ nhân không có ở nhà, phòng bếp lười biếng cũng không vì Cẩu Lương mà chuẩn bị đồ ăn.
Cũng may Cẩu Lương ở trong ngăn kéo nguyên chủ tìm được thẻ ngân hàng —— Hoàn cảnh gia đình nhà họ Diệp rất tốt, tuy rằng bố dượng không quan tâm nguyên chủ lắm, nhưng ở phương diện vật chất cũng không quá khắt khe. Tấm thẻ tiền tiêu vặt của con trai Diệp gia định kỳ sẽ được gửi vào một số tiền.
Nhưng mà, nguyên chủ càng tự ti càng muốn giữ gìn tôn nghiêm, chưa bao giờ ăn của ăn xin. Tiền tiết kiệm này chưa từng được sử dụng, hiện tại hoàn toàn do Cẩu Lương kiểm soát.
Đối với điều này Cẩu Lương vô cùng hài lòng.
Tiền lương nhỏ bé lại nuôi hai hồn sủng có động không đáy, cậu chưa từng trải nghiệm qua dũng cảm tiêu tiền như nước, lúc này không hưởng thụ còn đợi khi nào!
Chớp mắt thay một bộ áo thun cao bồi, Cẩu Lương vui sướиɠ ngâm nga ra cửa.
Lời bài hát ↓↓
"Cá kho cà tím, miến xào tỏi bằm, cánh gà chiên Coca, tôi thích ăn ha ha ~ sườn xào chua ngọt, cà ri thịt bò, rượu vang đỏ bò bít tết, nước miếng chảy ra ~~ cá kho, cua lớn hấp, tôm hùm đất xào cay, tôi tới rồi ha ha......"
【 Hệ thống: Điếc lỗ tai, cứu mạng! 〒▽〒】
Bởi vì đồ ăn gọi một lúc quá nhiều, khi hệ thống lần thứ ba phát ra cảnh báo sức chứa dạ dày nguyên chủ đã tới giới hạn, Cẩu Lương chưa đã thèm mà buông đũa xuống, giơ tay lên:
"Phục vụ, làm phiền đóng gói giúp tôi!"
Hệ thống lòng tràn đầy chế nhạo không biết nên nói từ đâu.
Nhưng khiến hệ thống ngoài ý muốn là, Cẩu Lương cũng không đem đồ ăn đóng gói đem về nhà tích trữ, ngược lại ở bên ngoài vòng đi vòng lại một hồi, chui vào một con hẻm bẩn thỉu chất đầy rác, đem đồ ăn đút cho đám chó mèo hoang đang đói bụng.
【 Hệ thống: Chủ nhân, tôi hiểu lầm ngài rồi, ngài là một người rất rất rất tốt! Cảm động rơi nước mắt.GIF】
【 Cẩu Lương:...... Không, cậu thật sự hiểu lầm rồi. 】
Trêи mặt cố gắng hết sức làm ra vẻ dịu dàng để an ủi đám chó mèo hoang, nhưng nội tâm Cẩu Lương đã bị một vùng nước lũ bao phủ. Về việc đưa đồ ăn này Cẩu Lương thật là đau lòng, nhưng vì nguyên nhân quan trọng nào đó, cậu cố nén xúc động đem đồ ăn cướp về.
"Nguyên nhân" Cẩu Lương coi trọng hơn đồ ăn chỉ có một: Đó chính là hồn tệ đáng yêu!
Đáp án này giáng một đòn trí mạng khiến hệ thống ngây thơ đưa ra câu hỏi.
【 Cẩu Lương: Vừa rồi tôi đã thử nghiệm qua, tôi tuy rằng công tác ở bên ngoài, nhưng trêи người quả nhiên còn sự ràng buộc điều lệ nhân viên của Cục Quản Lý Thời Không, chế độ thưởng phạt vẫn có hiệu lực đối với tôi. 】
Hệ thống khó hiểu.
【 Cẩu Lương kiên nhẫn giải thích: Điều lệ nhân viên số 220: Hành vi chính mình gây tổn hại cho sinh hồn thể, sẽ bị phạt tiền tối thiểu 30 hồn tệ thậm chí một trăm năm giam giữ với mức độ trừng phạt khác nhau. Tuy người chấp hành được khế ước bảo vệ có quyền được miễn nhất định, cũng phải chấp nhận mức phạt tiền tích lũy 30 hồn tệ một lần. Điều lệ nhân viên số 109: Từ hành vi chính mình được linh hồn thể cảm kϊƈɦ, biết ơn, sung sướиɠ v..v chờ năng lượng tích cực phản hồi, năng lượng tích cực thu được cũng chính là hồn lực, dựa theo tỷ lệ nhất định đổi thành hồn tệ lấy kỳ khen thưởng. Thấp nhất đơn vị là 1 hồn tệ. 】
【 Ngay vừa rồi, tài khoản cá nhân của tôi đã gia tăng, thu vào 55 hồn tệ, còn nhiều hơn tiền lương một ngày! Cho nên tôi quyết định ——】
【 Hệ thống:...... Không, không cần phải nói chi tiết với tôi! Chủ! Nhân! Thân! Ái!! 】
Nó đối với Cẩu Lương, chủ nhân này đối nhiệm vụ nội tâm không có cảm giác gấp gáp và sợ hãi, ngược lại một lòng kiếm khoản thu nhập thêm tỏ vẻ không thể oán giận.
Nhưng có biện pháp nào đâu?
Trước đây có nhiều trường hợp thất bại như vậy, bọn họ mới đến thế giới này, hệ thống cũng vừa mới triển khai nhằm vào công tác tìm kiếm nhân vật mục tiêu, mà đối tượng thích hợp kϊƈɦ hoạt chương trình cũng chưa gặp được một lần. Cho nên hệ thống chỉ có thể nói: Chủ nhân, ngài vui vẻ là được ^—^.
Chờ đồ ăn đóng gói đều bị sủng vật lưu lạc ăn hết, Cẩu Lương kiên nhẫn vuốt lông cho chúng nó, trước khi đi ngay cả mèo — sinh vật kiêu ngạo nhất cũng đều dùng móng vuốt nhỏ bám lấy ống quần, luyến tiếc cậu rời đi.
Cẩu Lương lộ ra má lúm đồng tiền thật sâu, cười nói: "Ngoan nào, lần sau tao lại đến xem chúng mày."
Một câu nói, một nụ cười, làm cho cậu được tặng 10 hồn tệ.
Cẩu Lương: *٩(๑′∀'๑)ง* nhiệm vụ là gì, có thể ăn được sao!
Chip hệ thống chịu đả kϊƈɦ nóng lên, nén giận mà tốc độ sàng chọn hồn thể nhanh hơn.
Cẩu Lương ở bên ngoài đi dạo đối với cậu mà nói thế giới tràn ngập sự vật mới mẻ —— tuy rằng trong công việc trích xuất cảnh trong gương của hồn thể cậu cũng từng gặp qua cảnh tượng tương tự nhưng rốt cuộc chỉ có thể xem không thể sờ, lại là vãng sinh giả chủ quan trải qua cùng chính mình chân thật trải nghiệm vẫn tồn tại chênh lệch rất lớn. Mà ban đầu Cẩu Lương sinh hoạt ở thế giới quá độ, nền văn minh sụp đổ, trật tự hỗn loạn, cậu chỉ từ trong miệng thế hệ trước nghe nói qua thế giới đã từng phồn hoa. Niềm khao khát về một thế giới hòa bình và ổn định đã bị chôn vùi trong trái tim của Cẩu Lương kể từ đó, hiện tại rốt cuộc có cơ hội tự mình trải nghiệm, tất nhiên sẽ không làm uổng chuyến này.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Cẩu Lương hưởng thụ hết bữa tối ngon lành sau đó mới trở về Diệp gia.
Đi vào thế giới này đêm đầu tiên Cẩu Lương cũng không nhàn rỗi, cậu đem tư liệu học tập của nguyên chủ sửa sang lại.
Là một học sinh thành tích thật bình thường, thói quen học tập của nguyên chủ lại rất tốt. Ít nhất cậu cũng có sở thích nhất định đối với ngôn từ, sách giáo khoa được cất giữ cẩn thận, gọn gàng trêи giá sách hoặc trong tủ, thậm chí sách giáo khoa tiểu học cũng không bị vứt đi.
Cẩu Lương dành 5 tiếng đồng hồ để tiếp thu nền giáo ɖu͙ƈ và bài vở mà nguyên chủ đã học được trong 15 năm qua.
Nếu lúc này có người đẩy cửa căn phòng ở cuối hành lang vốn không người hỏi thăm, họ nhất định sẽ bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.
Sách vở ở đầu gối mở ra, trang sách không gió mà động, tốc độ lật sách thật nhanh, phát ra âm thanh sột soạt êm tai.
Hệ thống không có biện pháp định vị chính xác chủ nhân của nó: Nói cậu keo kiệt không giả, nhưng đồng thời cậu lại rất biết hưởng thụ. Nhìn này, không phải vì lười lật sách mà ở thương thành hệ thống dùng 5 tích phân mua một tấm Tụ Phong Phù có tác dụng trong thời gian hạn định 5 giờ sao?
Trong lúc hệ thống chửi thầm chủ nhân của mình, Cẩu Lương lấy một tư thế ung dung thả lỏng thân thể ngả vào sô pha, nhìn sách thỉnh thoảng đào một ngụm kem đưa vào trong miệng, hưởng thụ mà nheo lại đôi mắt.
Tuy rằng nhân viên quản lý hồ sơ ở Cục Quản Lý Thời Không đãi ngộ kém, nhưng chức vị này thông báo tuyển dụng yêu cầu lại hà khắc nhất toàn Cục, yêu cầu có trí nhớ cường đại mới có thể đảm nhiệm.
Nghe nói là bởi vì mấy ngàn năm trước, một lần nọ hệ thống quản lý bộ hồ sơ xuất hiện lỗi quá tải, bị mất toàn bộ hồ sơ hồn thể, đến nỗi tư liệu tương quan ngọn nguồn hồn thể đều không thể tìm đọc, khiến công tác thẩm tra sau này tạo thành bất lợi lớn. Từ đó về sau, mỗi nhân viên quản lý hồ sơ phụ trách trích xuất cảnh trong gương của hồn thể đệ đơn yêu cầu đều phải đem hồ sơ hồn thể tương quan đó đánh số rồi nhập vào trong kho ký ức của mình.
Phải biết rằng muôn vàn thế giới, hồn thể số lượng khổng lồ không thể tưởng tượng, yêu cầu nhìn như đơn giản nhưng có thể đào thải hai phần ba người có hồn lực cường đại tại Cục Quản Lý Thời Không.
Đương nhiên, hai phần ba người này cũng vì thế cảm thấy may mắn.
Đãi ngộ cùng lượng công việc không bình đẳng làm cương vị nhân viên quản lý hồ sơ không được hoan nghênh nhất, bị dẫm tại tầng thấp nhất trong chuỗi đồ ăn ở Cục Quản Lý Thời Không.
Năm đó Cẩu Lương mới đến, cũng không hiểu biết tình