Editor: Minori.
"Ngươi vừa mới nói ai là phế vật?"
Chung Việt vẫn luôn im lặng nghe Lý Ngạn phát tiết, hắn cũng rất khó chịu với sự việc phát triển thành tình trạng như hôm nay, cũng biết tình hình hiện tại bất lợi với bọn họ như thế nào.
Bởi vậy, hắn cũng đã chịu đựng những lời nói vô tình của Lý Ngạn trong cơn tức giận và sự lớn tiếng quát tháo của Lý Ngạn với hắn.
Nhưng tuyệt đối không nên, Lý Ngạn không thể nói bản lĩnh của hắn không bằng người khác còn làm nhục gia học của Chung gia, càng không nên khiêu khích điểm mấu chốt cuối cùng của hắn!
"Ta là phế vật ư?"
Thái độ vẫn luôn ép dạ cầu toàn của Chung Việt bị xé bỏ, bộc lộ ra sự kiêu ngạo của hắn với tư cách là người thừa kế Chung gia, cười lạnh nói: "Lý Ngạn, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi, ban đầu là ai đã cứu ngươi khỏi trận nước lũ, là ai đo lường tính toán thiên cơ cho ngươi để ngươi lập nên kỳ công liên tiếp? Là ta.
Ban đầu là ai quấn lấy ta không rời, là ai nói yêu ta, sẵn sàng hy sinh tính mạng vì ta? Là ngươi."
"Nếu không phải vì như vậy, ta sẽ không có tình cảm với ngươi, sẽ không chịu đựng ngươi khắp nơi, sẽ càng không cho ngươi leo lên giường của ta!"
"Nhưng ngươi đừng quên, Chung Việt ta đường đường là người thiên cơ, cũng không phải là ngươi không thể!"
Lý Ngạn bị thái độ trịch thượng của hắn chọc giận, buông hai tay đang che mặt xuống, suýt chút nữa thì đánh trả.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn nhịn, bỏ bàn tay đang giơ cao xuống, giọng giận dữ nói: "Người thiên cơ thì sao, bây giờ còn ai để ngươi vào mắt nữa? Có một sự thật không thể chối cãi là ngươi đã thua ván này trước Khâm Thiên Giám, thua trước đệ tử của Chung gia ở kinh thành.
Ngươi có thể chặn miệng của ta, cũng có thể chặn miệng của người trong thiên hạ sao?"
"Ta là người thiên cơ Chung gia sao phải sợ người trong thiên hạ nói gì?"
"Ngươi không sợ, còn ta thì sao?"
Lý Ngạn cao giọng nói, "Ngươi có từng nghĩ đến ta có sợ hay không chưa! Ngươi là người thiên cơ, ngươi khinh thường thiên hạ này, nhưng ta không thể! Vì sao ngươi luôn không hiểu hoàn cảnh của ta khó khăn đến thế nào.
Để có được thiên hạ này, ta trăm phương ngàn kế dùng mọi thủ đoạn, nhưng ngươi chưa bao giờ để ý! Ta thực sự nghi ngờ, từ đầu đến cuối, rốt cuộc ngươi có từng thật lòng suy nghĩ một chút nào cho ta hay không!"
"Lý Ngạn ngươi thật quá đáng!"
Chung Việt cực kỳ tức giận đến mức chỉ vào mũi Lý Ngạn nói: "Rốt cuộc là ai không suy nghĩ cho ai! Ngươi chỉ lo cho bản thân ngươi, nhưng có từng hỏi ta đã hy sinh bao nhiêu cho ngươi không? Ngươi có biết không, vì bói toán ra thiên cơ của trận động đất lần này cho ngươi, sự sống của ta đã mất 3 năm tuổi thọ! Ngươi có biết không, nếu không phải ta yêu ngươi, làm sao ta phải đi ngược lại gia quy để nương thân cùng ngươi! Ngươi còn biết không, vì ngươi ta cũng đã từ bỏ vị trí tộc trưởng núi Thiên Cơ! Nhưng ngươi lại đối xử với ta như thế này! Ngươi như vậy không phụ lòng ta sao?!"
Cơn tức giận của Lý Ngạn đình trệ, trong mắt cuối cùng cũng khôi phục được một chút tỉnh táo.
—— Bây giờ hắn đang trong hoàn cảnh nguy cấp, Chung Việt có lẽ là trợ lực cuối cùng của hắn, lúc này hắn tuyệt đối không thể lục đục với Chung Việt, huỷ hoại đường lui của bản thân.
Tuy đã hạ quyết tâm nén giận, nhưng khi nghĩ đến chuyện này, rốt cuộc Lý Ngạn vẫn không đành lòng, cau mày nói: "Nếu ngươi quả thực đã dùng hết tâm lực, vì sao lại thua trước Khâm Thiên Giám?"
Chung Việt cười lạnh nói: "Ngươi thật sự cho rằng ta thua trước Khâm Thiên Giám sao? Chỉ bằng đạo hạnh của lão bất tử kia cũng dám nhìn trộm những thiên cơ như này ư? Chỉ sợ đã sớm trở thành người câm người mù, dương thọ cạn kiệt rồi! Nhưng ngươi có thể thấy hiện tại ông ta vẫn sống khỏe mạnh, sau khi xem hiện tượng thiên văn nhìn nén được huyền cơ như vậy, ông ta còn dồi dào sức lực quỳ bên ngoài Ngự Thư Phòng một ngày một đêm mà chưa mất mạng sao? Quả là trò cười! Sau lưng ông ta nhất định có một người khác!"
Trong lòng Lý Ngạn cũng khá nghi ngờ về việc Lưu Bất Ngữ của Khâm Thiên Giám đột nhiên trở nên tài giỏi như vậy, lúc này nghe lời Chung Việt nói cũng thấy có lý, chỉ là......
"Rốt cuộc thì ai là người đứng sau ông ta, vậy mà có thể tiên đoán được điều mà đến ngươi cũng không tính ra được? Hay là......!Đối phương là người cùng gia tộc thiên cơ, trưởng bối của ngươi?"
"Không thể nào!"
Chung Việt dứt khoát phủ nhận, "Ta chính là người thiên mệnh của Chung gia, ai dám làm trái ý ta!"
"Người thiên mệnh?"
Hai mắt Lý Ngạn chợt lóe, tâm tư bỗng dưng lung lay.
Chung Việt vừa nói xong, thấy ánh mắt sáng quắc của Lý Ngạn nhìn hắn, do dự một chút vẫn nói cho hắn bí mật bất truyền của Chung gia.
Nhưng cũng giới hạn ở trong chỗ lợi hại của người thiên mệnh, cũng không nói rõ cho hắn phải làm thế nào mới có thể trở thành người thiên mệnh, chỉ nói phải qua tuổi 20 rồi trở về tộc mới có thể kế thừa vị trí tộc trưởng.
—— Có thể phá hỏng tình tiết, cho dù cuối cùng bọn họ không giết được Lý Ngạn thì cũng không có kết cục tốt đẹp.
Trong lòng Chung Việt cũng không nguyện ý chấp nhận giả thiết như vậy, hắn quật cường cho rằng bản thân và Lý Ngạn có thể ở bên nhau lâu dài, chỉ cần thực sự chinh phục được nam nhân này, có được tất cả, cửa ải tình yêu của hắn cũng có thể thuận lợi vượt qua.
Trong lòng Lý Ngạn kích động, hắn chẳng thể ngờ tới địa vị của Chung Việt ở Chung gia lại đặc biệt như thế.
Chung Việt bây giờ 18 tuổi, sau hai năm nữa hắn trở về tộc sẽ nắm Chung gia trong tay, đến lúc đó chẳng phải Chung gia sẽ để hắn sử dụng sao?
Hắn cố nén sự đắc chí trong lòng xuống, thay vì lộ ra vẻ háo hức, hắn cau mày nói: "Nếu không phải trưởng bối Chung gia, vậy người đứng sau lưng Lưu Bất Ngữ kia rốt cuộc là ai?"
Đúng vậy, rốt cuộc là ai chứ?
Cẩu Lương sờ sờ môi, nhìn dáng vẻ vắt hết óc của Chung Việt và Lý Ngạn, câu môi nở nụ cười.
Bọn họ bây giờ còn không biết, hoàng đế đã phái quan thuộc Thái Thường Tự đến núi Thiên Cơ trước, muốn thảo luận với Chung gia: Hoàng đế muốn biết thái độ của núi Thiên Cơ với hành động của Chung Việt, người khác không biết, nhưng ông rất rõ chuyến này Chung Việt đã vi phạm gia quy của Chung gia, cũng sẽ bị đuổi đi giống như quốc sư năm đó.
Nếu Chung Việt không có núi Thiên Cơ làm chỗ dựa, hoàng đế muốn xử lý Chung Việt chướng mắt vướng víu sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ là, núi Thiên Cơ cũng không vừa, làm như không thấy với người Đại Lương phái đến, thái độ mập mờ.
Hoàng đế lúc này mới không còn cách nào khác, đành phải giam củ khoai lang nóng bỏng tay Chung Việt này cùng vào Đông Cung, đây là lồng giam cao quý nhất Đại Lương này.
Còn Chung gia......
Cha con Chung Siêu kia còn lo lắng đề phòng, sợ Chung Việt ở dưới núi chịu thiệt.
Vị tộc trưởng Chung gia kia thật ra là một người bảo thủ, chỉ nói: "Việt Nhi một ngày là người của Chung gia ta, ai dám làm tổn thương một sợi lông của nó? Mấy đứa đừng có nhúng tay vào thế sự, kiếp nạn sinh tử của Việt Nhi phải để nó tự mình vượt qua.
Chung gia có thể chào đón người thiên mệnh thứ ba hay không, hy vọng tất cả đều nằm ở Việt Nhi.
Nếu ai phá hỏng cơ hội lần này của Chung gia ta vì sự mềm yếu như nữ nhân, ta nhất định không tha cho kẻ đó!"
Thật không biết, nếu Chung lão gia này biết chính mình đoạt vận may của Chung Việt thì sẽ có biểu cảm gì đây?
Nói vậy, vô cùng thú vị.
Chung Thuyên bước tới, thấy cậu bị nội dung trong sách chọc cười liền để ý nhìn kỹ hơn.
Vốn còn tò mò là nội dung gì, không ngờ bên trên lại viết về sự tích anh dũng của Giang Hồ Lang Trung lần nọ đã dùng thuốc độc khiến kẻ thù của mình vừa nôn mửa vừa bị tiêu chảy trên mặt lại đầy vết loét, tạm ngừng một cách tinh tế, giọng cung kính nói: "Chủ nhân, ngoài cửa có Lý Tích cầu kiến."
Cẩu Lương đặt cuốn sách xuống, "Hắn kiên nhẫn hơn ta nghĩ nhiều, để hắn vào đi."
Sau khi Lý Tích vào nhà thăm hỏi, cũng không cố ý tỏ ra huyền bí, nói thẳng: "Tích nghe nói bệ hạ đã hạ chỉ cho người hộ tống An Vương về kinh, không biết tiên sinh có tính toán gì không?"
Cẩu Lương: "Ngươi cho rằng nên như thế nào?"
Lý Tích bị cậu hỏi lại, có chút thấp thỏm nói: "Thái tử điện hạ bây giờ đã suy tàn, danh tiếng cũng bị hủy hết, hơn nữa ngày nào còn có tiên sinh ở đây thì tuyệt đối không để hắn bước lên ngai vàng, đã như vậy chẳng có gì sợ hãi.
Chỉ là phe của An vương đang có đà phát triển mạnh mẽ, nếu còn tiếp tục không can thiệp thì sự ủng hộ của An vương quá cao, sau này......!Tích muốn xứng danh cũng phải cho người mượn cớ, lòng dân sẽ không thuận theo."
"Bây giờ ngài đang dùng thân phận gì tới nói chuyện với ta?" Cẩu Lương cười như không cười nhìn hắn, "Hay là Tiểu hầu gia đã quên rồi, ta hộ tống ngài xuống phía nam, hai nhà chúng ta liền thanh toán xong.
Nếu Tiểu hầu gia lo lắng thì tự mình nghĩ cách giải quyết, tới nói với ta, chẳng lẽ muốn ta mở lối cho ngài hay sao?"
Mặt của Lý Ngạn đỏ bừng lên.
Hắn cắn răng nói: "An vương cũng là con trai của Võ Đế, chẳng lẽ tiên sinh muốn nhìn hắn kế thừa ngai vàng sao?"
"Vì sao không được? Không thể là hắn, thì là ngài sao? Tiểu hầu gia, không phải ngài cũng họ Lý à?"
"Tiên sinh lời này của ngài có ý gì?"
Lòng Lý Tích chùng xuống, nếu Cẩu Lương căm thù toàn bộ hoàng thất, một đồng minh nguy hiểm như vậy, cho dù có trợ giúp hắn đăng cơ, nhưng sau này hắn không có khả năng diệt trừ cũng sẽ kéo theo vô vàn rắc rối.
Rốt cuộc thì trình độ tu dưỡng ý chí của hắn không đủ, càng không nói Cẩu Lương nhìn thấu lòng người, ngay cả Chung Thuyên cũng đã nhìn ra, lập tức phóng ra sát khí kinh người.
Lý Tích cực kỳ hoảng sợ, lông tơ dựng đứng hết, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Tích vô lễ, mong tiên sinh hãy tha thứ cho ta một lần vì sự bồng bột tuổi trẻ và thiếu hiểu biết của ta."
"Lý do này cũng thật là mới mẻ." Cẩu Lương cười rộ lên, giơ tay vỗ vỗ cánh tay của Chung Thuyên, quở trách hắn: "Bắt nạt một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh thì tính là bản lĩnh gì, đừng quấy rối."
Chung Thuyên: "Thuộc hạ tuân lệnh."
Lý Tích: "......"
Cẩu Lương nhìn dáng vẻ hắn giận mà không dám nói gì, cười: "Tiểu hầu gia nếu lo lắng cho An vương, thật ra cũng không cần.
Hắn không gây ra mối đe doạ nào với ngài."
"Ý tiên sinh là......?"
"Suỵt, bình tĩnh chờ xem biến hoá.
Người trẻ tuổi, kiên nhẫn thêm nữa cũng chẳng hại gì."
Lý Tích đành phải áp chế sự truy hỏi xuống.
Mà cùng lúc này, ở huyện Hình Đường Yến Địa.
Sắc mặt An vương trắng bệch, một đao kết liễu thái y đại nghịch bất đạo —— ông ta lại nói hắn bị thương đến gốc con cháu, chỉ sợ không thể làm chuyện nam nữ, sinh con nối dõi được nữa, chuyện này làm sao có thể!
Quân sư Ngưu Bút nhìn thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, cúi người nói: "Điện hạ bớt giận, chuyện này vẫn chưa thể nói chính xác được, ngài không cần hoảng sợ."
"Ngươi cũng nghe thái y nói gì rồi đấy, làm sao bổn vương không hận chứ?!"
An vương nghiến răng nghiến lợi.
Hôm qua bị ám sát, hắn may mắn nhặt về một mạng, nhưng lại bị tên thích khách kia đá vào giữa chân, khiến hắn ngất đi ngay lập tức vì đau đớn.
Hôm nay, chỗ bị thương vẫn còn đau đến thấu tim thấu xương, còn không thể đứng lên được, điều này khiến hắn làm sao không hoảng sợ cơ chứ? Chưa kể đến việc tôn nghiêm nam nhân của hắn bị huỷ hoại trong nay mai, hắn còn không có con nối dõi, nếu sau này không thể.....!Hắn còn dựa vào cái gì để lên ngôi vị hoàng đế đây!
"Lý Ngạn, Lý Ngạn! Bổn vương không đội trời chung với ngươi!"
An vương ấn vào chỗ đau của mình, khóc ra máu.
Ngưu Bút tiến lên lấy kiếm của hắn ra, nói: "Điện hạ trước tiên chớ nên rối loạn trong lòng, hãy nghe tại hạ nói."
An vương nghe vậy chẳng khác nào nắm được cọng rơm cứu mạng, túm lấy hắn nói: "Hay là tiên sinh có biện pháp chữa khỏi cho bổn vương?"
Ngưu Bút lắc lắc đầu, khi hy vọng trong mắt An Vương đang biến mất còn nói thêm: "Thiên hạ rộng lớn, có rất nhiều người tài ở khắp nơi, nhất định có cách chữa trị cho điện