Beta bởi @YourThw ╰(⸝⸝⸝꒳⸝⸝⸝)╯
===
Hồ Lại có đôi khi nóng nảy, nhưng luôn tiến lui một cách có chừng mực, trước giờ vẫn luôn hành xử khôn khéo, từ tốn.
Giống như việc vài ngày trước gọi cả tên họ của Thẩm Chứng Ảnh xong, ngay cả khi đã được sự cho phép của cô Thẩm, Hồ Lại cũng không xưng hô bằng tên với cô; sáng nay lúc dắt tay Thẩm Chứng Ảnh ở công viên hải dương, sau khi tìm được chỗ đậu xe rồi, có rất nhiều cơ hội để tiếp tục nắm tay, nhưng Hồ Lại không hề lợi dụng.
Nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ tìm cơ hội mời mọc sau một nụ hôn sâu, nhưng vì cảm nhận được sự do dự của Thẩm Chứng Ảnh, nên cho dù rất muốn, Hồ Lại vẫn không làm gì khiến cho Thẩm Chứng Ảnh phải khó xử cả.
Cả hai đều là phụ nữ, nếu đặt mình vào vị trí của nhau và nghĩ cho nhau một chút, giả sử đối phương tỏ ra vồn vã vồ vập thì Hồ Lại cũng chán ngấy, vì như thế chẳng khác nào lấy tình yêu ra làm cớ, chỉ để nhắm đến cái đích là cởi sạch đồ leo lên giường, còn gì là thú vị nữa.
Vậy thì thà cứ khống chế tiết tấu, thả cho mọi thứ trôi chầm chậm còn hay hơn.
Ngay cả khi Thẩm Chứng Ảnh hết lần này đến lần khác đều ngầm thể hiện rằng mọi chuyện sẽ không đi tới đâu, Hồ Lại vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình.
So với việc Thẩm Chứng Ảnh sớm đầu hàng, Hồ Lại càng thích nhìn Thẩm Chứng Ảnh không tài nào cưỡng lại sức hấp dẫn của mình hơn.
Một đằng muốn vùng vẫy thoát ra, một đằng lại không có cách thoát khỏi.
Ngoài miệng thì Hồ Lại tuyên bố thế, nhưng thật ra sâu trong thân tâm, một Hồ Lại luôn tràn đầy tự tin lại không tự tin đến vậy.
Truyện Huyền Huyễn
Đôi khi trong mắt Thẩm Chứng Ảnh đầy giãy giụa, lại có đôi khi Hồ Lại đọc ra trong đôi mắt ấy một nỗi niềm cô liêu khó tả.
Hồ Lại xử lý mối quan hệ của cả hai thật cẩn thận, chừa cho Thẩm Chứng Ảnh một không gian vừa phải, chủ yếu là vì không muốn dọa giáo sư Thẩm lớn tuổi sợ bỏ chạy.
Hồ Lại có thể liệt kê rất nhiều lý do khiến Thẩm Chứng Ảnh muốn chạy trốn, nhưng không có lý do nào Hồ Lại dám chắc 100%.
Cuộc sống đơn giản của giáo sư Thẩm siêu trạch là một điều bí ẩn.
Hồ Lại không biết rằng, sự tinh tế của cô dưới con mắt của Thẩm Chứng Ảnh là một loại chiêu trò xảo quyệt, tiến hai bước lùi một bước, tiến một bước lùi nửa bước, mãi mãi duy trì một khoảng cách vừa phải, cho phép bản thân vùng vẫy trong một phạm vi nhất định.
Năm dài tháng rộng, đâu ai có thể dễ dàng rời khỏi.
Việc cả hai đều là phụ nữ cũng là một yếu tố để buông lỏng cảnh giác.
Nếu là người khác phái, cho dù là Kim Thành Vũ, Thẩm Chứng Ảnh cũng không dám tưởng tượng mình hâm đến nỗi dễ dàng chạy đến nhà người ta để—— ngủ trưa.
Dù rằng cô thật sự muốn ngủ trưa.
Bước vào nhà Hồ Lại chưa gì đã thấy thơm ngan ngát, bình hoa trên bàn ăn đã được thay sang một loại huệ tây - thường hay gọi là dạ lan hương.
Cảm giác dễ chịu thoải mái nhanh chóng ập đến, quét sạch hết nỗi âu sầu trong lòng Thẩm Chứng Ảnh.
Sau khi thay quần áo và uống một ít nước ấm, Thẩm Chứng Ảnh theo chân Hồ Lại bước vào phòng ngủ.
Cô Thẩm thở dài cảm thán: "Thật ra em là một người rất chi là tồi".
Hồ Lại hiểu Thẩm Chứng Ảnh đang ám chỉ điều gì, quay sang bật điều hòa, quăng hết gấu bông trên giường lên thành cửa sổ, lật chăn rồi vỗ vỗ lên giường: "Em chỉ đang cố gắng giảm thiểu gánh nặng cho cô thôi mà, sao lại bảo em tồi cơ? Đối với cô, em không có bất cứ mưu đồ nào hết".
"Hừ, nể tình em không có ý xấu..." Mới ngồi vào giường thôi mà cảm giác ấm áp lập tức vây lấy, Thẩm Chứng Ảnh vui như thể vừa được toại nguyện thứ gì.
Nói cũng lạ, cho dù ở nhà cô Thẩm có bày biện thế nào, có loay hoay bố trí cỡ nào, cũng không thể làm cho giường của mình thoải mái như giường của Hồ Lại.
"Nếu cô không ngại có người nằm cạnh, em định ở lại đọc sách".
Rõ ràng là nhà của mình, giường của mình, lại đi nói khách sáo như vậy, Thẩm Chứng Ảnh cũng bái phục.
"Tùy em, ổ của em mà".
Đặt phích trà hoa cúc kỷ tử sang một bên, Hồ Lại ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chứng Ảnh, lưng tựa vào đầu giường rồi lấy một tấm chăn mỏng đắp lên chân chứ không cố tình chui vào chung chăn với Thẩm Chứng Ảnh.
Trên tay cô cầm một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng bìa đen—— "Exhalation" của Ted Chiang.
Sau khi xem bộ phim "Arrival", Thẩm Chứng Ảnh có tìm đọc thử nguyên tác "Story of your life", bản dịch xuất sắc khiến trải nghiệm đọc cuốn tiểu thuyết trôi êm như đọc một bài thơ.
Tác giả xây dựng một bầu không khí mềm mại êm đềm tỏa ra trên từng trang giấy.
Lúc đó tự dưng Thẩm Chứng Ảnh lại nghĩ đến việc cô sẽ đối mặt với mỗi thực tại thế nào nếu như có thể dự đoán được mọi kết quả của tương lai.
Khi ấy, Thẩm Chứng Ảnh không có câu trả lời.
Cô Thẩm chăm chú nhìn gương mặt trẻ trung nghiêm túc của Hồ Lại, câu hỏi năm xưa bất chợt lại ùa về.
Thẩm Chứng Ảnh nghĩ: Mỗi người đều sẽ gặp những bước ngoặt không thể tránh khỏi, vậy liệu họ có còn đi theo con đường ấy hay không?
Liệu rằng họ sẽ vui? Hay thống khổ?
Còn đang mải xuất thần thì một bàn tay ấm áp đã che lên mắt, "Không ngủ đi lại còn lo suy nghĩ cái gì?"
Thẩm Chứng Ảnh gỡ tay Hồ Lại ra, vô tình lại chạm phải ánh mắt đầy quan tâm và dịu dàng của Hồ Lại.
Nếu có thể phân chia ấm áp ra các thể loại, thì đây là lần đầu tiên trong đời cô Thẩm trải qua khoảnh khắc ấm áp như thế này, kể cả tình yêu hay cuộc hôn nhân thời trẻ cũng chưa từng mang lại cho cô cảm giác ấy.
Khóe mắt đột nhiên cay cay, Thẩm Chứng Ảnh vội nói: "Không có gì".
Việc cô Thẩm đột ngột để lộ cảm xúc dĩ nhiên không thoát khỏi mắt Hồ Lại – người đang chăm chú nhìn cô.
Tuy không biết vì sao tâm trạng Thẩm Chứng Ảnh lại xuống dốc, hỏi thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ không nói, vì vậy Hồ Lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
"Mau ngủ đi, nếu không chịu ngủ em sẽ hôn liên hoàn tới tấp cho cô khỏi ngủ luôn".
Thẩm Chứng Ảnh vội vàng nhắm mắt lại, "Hồ Lại, có đôi khi tôi không hiểu nổi em".
"Vâng, thỉnh thoảng em cũng không hiểu được cô.
Nhưng mà có hề gì, chúng ta còn rất nhiều thời gian, cứ thong thả khám phá, chậm rãi tìm hiểu nhau".
Thẩm Chứng Ảnh không nói gì, chỉ vươn tay ra khỏi chăn của mình, luồn xuống dưới tấm chăn trên người Hồ Lại, gác hờ lên hông cô.
Đánh một giấc ngon lành đến 5 giờ chiều, nếu không phải vì mơ về thời bé, nghe tiếng cha mẹ quát quá sức chịu đựng, Thẩm Chứng Ảnh sẽ còn ngủ tiếp.
Khi cô Thẩm mở mắt ra thì trời đã nhá nhem tối, Hồ Lại cũng không còn bên cạnh nữa.
Thế nhưng những lời cay nghiệt của cha mẹ vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Ở dưới quê, lũ đồng tính một thì bị thiêu sống, hai là bị nhốt lồng heo thả trôi sông".
"Nên nhớ đồng tính là căn nguyên dẫn đến bệnh AIDS, khắp người mưng mủ lở loét, không khác gì mấy thằng nghiện đâu".
"Liệu hồn đấy, đừng có mà học hư, đú đởn cặp kè với mấy đứa bê đê làm cha mẹ mất mặt, nhớ rõ chưa?"
"Chị phải hiểu đồng tính là không bình thường, người đời người ta khinh cho.
Mà cha mẹ chị cũng bị chỉ trỏ nói ra nói vào.
Nghe cho rõ đây, không bao giờ được a dua học đòi nhớ chưa, chúng tôi cấm tiệt!"
"Nếu mày giống cái con đấy thì cút đi.
Gia đình này từ xưa đến giờ gia giáo nề nếp, không chứa chấp cái loại như mày!"
Điều tệ nhất khi làm con giáo viên là nếu trong trường xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì, hay