Beta bởi YourThw ٩(•̤̀ᵕ•̤́๑)૭✧
===
Kế hoạch của Thẩm Chứng Ảnh không có gì sai cả.
Rơi vào tình huống xấu hổ thế này không thích hợp nói chuyện tiếp, chi bằng ai về nhà nấy cho bình tĩnh lại, khi nào nguôi nguôi thì lại gặp.
Mặc dù Hồ Lại thấy mình không có nghĩa vụ phải giải thích cho Giang Ngữ Minh nghe cuộc sống riêng tư của Thẩm Chứng Ảnh, nhưng thời điểm và động cơ xuất hiện của cô thật sự khả nghi, danh tính cũng không vẻ vang gì theo quan niệm của người đời.
Lý trí nói với Hồ Lại rằng, chuyện này không có vấn đề gì.
Chẳng lẽ muốn Thẩm Chứng Ảnh kéo tay mình đến trước mặt Giang Ngữ Minh nói: Đây là bạn gái của mẹ, từ nay về sau mẹ và cô ấy sẽ ở bên nhau.
Hành động dứt khoát và ngầu đét như thế chỉ có mình mới làm được.
Thẩm Chứng Ảnh ư? Một vạn vũ trụ cũng không có khả năng.
Hồ Lại hiểu chứ.
Nhưng hiểu thì hiểu thế, trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác chua xót.
Rõ ràng tình cảm rất quang minh chính đại, ấy vậy mà lại giống như đang đi ăn trộm ăn cắp.
Điều làm Hồ Lại khó chịu nhất là, ánh mắt Thẩm Chứng Ảnh lúc ấy lóe lên sửng sốt, xấu hổ lúng túng, nhưng duy độc không thấy quyến luyến.
Chẳng lẽ ở bên nhau bao nhiêu ngày như vậy, lại không thắng nổi một câu của con trai chị ấy sao?
Liệu Thẩm Chứng Ảnh có chọn tin lời của Giang Ngữ Minh không, Hồ Lại cũng không chắc.
Ngoại trừ ý định thấp hèn ban đầu, người mù còn cảm giác được trong quá trình lui tới, mình không hề giả dối hay lừa lọc tí ti nào.
Trời đất chứng giám.
Sau khi rời khỏi nhà của Thẩm Chứng Ảnh, ngoái nhìn ô cửa sổ nhà bếp trên lầu không có gì đặc biệt so với những nhà khác.
Thế nhưng khi nghĩ đến việc có thể trông thấy giáo sư Thẩm, trong chớp mắt Hồ Lại đã cảm thấy ngọt ngào.
Trên đường về,bỗng dưng cô nhớ đến một câu thoại—— "Hắn ta trông giống một con chó vậy" (*), vì thế cô không thể ngăn nổi cảm giác buồn bã.
Hồ Lại rụt rụt cổ, kéo zip áo khoác lên cao, mùa đông Thượng Hải chưa bao giờ lạnh như năm nay.
Không muốn quay về nhà ngồi một mình dễ lại suy nghĩ linh tinh.
Bây giờ vẫn hãy còn sớm, Hồ Lại lững thững đi tới Đại học H.
Mặc dù mấy năm nay các thể loại bệnh dịch đầu trâu mặt ngựa lỳ lợm quấy phá, nhưng Đại học H vẫn ngập tràn không khí mùa lễ hội.
Bất kể là dịp lễ gì, mục đích tổ chức cơ bản nhất là để mọi người có một ngày nghỉ ngơi hào hứng, ăn chơi xả stress hoặc ôn lại kỷ niệm.
Nhưng hội hè thời nay lại dường như chỉ gói ghém trong hai việc là "mua" và "tặng".
Hồ Lại chỉ đi thăm mộ cùng gia đình nhân dịp thanh minh, tết nhất cũng chỉ ăn uống chúc mừng rồi nhận lì xì, suy nghĩ "hễ lễ là phải mua" với cô là hai đường thẳng không có điểm chung.
Khó lắm mới được một lần mượn Noel làm cớ, không ngờ đến cuối lại lẻ loi một mình.
Thỉnh thoảng đi lướt qua những khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của sinh viên, ngọn gió mùa đông lạnh buốt truyền một cách đứt quãng tiếng cười nói vui vẻ vào tai.
"Tối rồi..."
"Đêm nay..."
"Cùng nhau..."
Không khó đoán rằng mỗi người đều có lịch trình cho ngày tốt cảnh đẹp tối nay, chỉ còn một mình mình cô độc cùng màn đêm.
Chỉ còn lại một mình mình.
Hồ Lại cười, trước kia không thèm quan tâm, bây giờ cần gì phải để ý.
Cứ xem như giáo sư Thẩm chưa từng nhận lời.
Cứ xem như...
Hồ Lại cười gượng một tiếng, tiếng cười còn khó nghe hơn tiếng khóc.
Lúc ra khỏi trường hân hoan biết nhường nào, mong chờ biết nhường nào, bây giờ khi trở lại giảng đường chuẩn bị vào giờ tập huấn, trong lòng lại lạnh lẽo chừng ấy.
Có ai ngờ chỉ một hai tiếng ngắn ngủi, thế giới đã bị đảo lộn hoàn toàn.
Thấy Hồ Lại Hồ Lại bước vào từ cửa sau, Chu Hoài Nghi nhớ lúc đi con nhóc này hớn hở phi như bay nên định mở mồm trêu vài câu, ai dè Hồ Lại chỉ buồn xo nhìn mình cười gượng gạo rồi uể oải ngồi vào chỗ trống sau lưng, ngay cả hơi thở cũng nặng nề hơn ngày thường.
Chu Hoài Nghi thoáng giật mình.
Làm việc cùng Hồ Lại mấy năm, chứng kiến rất nhiều cuộc tình chóng vánh vội đến vội đi của Hồ Lại, nhưng chưa bao giờ Chu Hoài Nghi thấy Hồ Lại như thế này.
Ngay cả khi bị Giang Ngữ Minh lừa dối rồi bỏ rơi thì cô nàng vẫn hăng hái và tràn đầy sức sống, còn lên kế hoạch trả thù suốt đêm.
Nhưng sao bây giờ...
Có lẽ có liên quan đến mẹ của Giang Ngữ Minh.
Trong giờ nghỉ giải lao, có hai đồng nghiệp phát hiện Hồ Lại quay trở về bèn trêu tới tấp: Cứ tưởng lẩn đi chơi Noel với ai luôn rồi chứ, không ngờ vẫn đặt tập huấn lên hàng đầu.
Hồ Lại cũng cười.
Sau một hồi điều chỉnh tâm trạng, nụ cười của cô trông rất tự nhiên, nhưng Chu Hoài Nghi phát hiện rằng trong mắt Hồ Lại không hề mang ý cười.
Chờ cho những lời trêu ghẹo lắng xuống, Chu Hoài Nghi quan tâm nhìn Hồ Lại.
"Có muốn tâm sự không?"
Mấy lần Hồ Lại định nói rồi lại thôi.
Chuyện này nếu xảy ra với ai cũng đủ làm người ta hộc máu, còn kể cho người khác nghe thì đó chính là một vũng máu chó.
Im lặng một lúc, Hồ Lại nói nhanh: "Giả dụ con gái giám đốc Hà phát hiện cậu và cô ấy đang thân mật trước khi bọn cậu công khai mối quan hệ thì sao?"
"Khả năng này không thể xảy ra.
Trước khi mình và Hà Thi chính thức ở bên nhau, An Sinh còn hỏi cô và mẹ cháu phát triển đến mức nào rồi, thế nên là..." Chu Hoài Nghi không phản ứng kịp, chờ tới khi có phản ứng rồi thì suýt tí nữa là tự sặc.
"Ý cậu là, lúc cậu đang thân mật với giáo sư Thẩm thì bị con trai cô ấy, cũng chính là người yêu cũ của cậu phát hiện?"
"Ừ".
"Thế mà hai người không biết đóng cửa!"
"Ai mà ngờ con rùa đen chó má ấy lại đột ngột quay về!" Vừa nhắc đến là Hồ Lại đã tức muốn xì khói, "Cậu nói thử xem, tối nay tên đầu rùa ấy ra ngoại ô mướn phòng ăn chơi thác loạn, đi thì cứ đi đi, tự dưng ban ngày ban mặt lại quay về nhà làm gì.
Lấy nước hoa? Bị điên à? Nước hoa cái con khỉ, sao không lấy nước bồn cầu mà xịt lên người?"
Chu Hoài Nghi cố nén cười, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó thằng nhóc đầu rùa ấy lại hót rằng mình muốn trả thù nên mới tìm cách quyến rũ mẹ của tên đó, cuối cùng mình bị đuổi ra khỏi nhà.
Ấy không, nói cho chính xác hơn, bị đuổi ra khỏi nhà dưới một danh nghĩa mỹ miều: hôm khác nói chuyện tiếp".
"Nói tóm lại, hôm khác nói chuyện tiếp về cơ bản tương đương với câu hôm nào rảnh thì đi ăn".
"Thế nên mình mới hỏi là hôm nào?"
"Rồi?"
"Ngày mai".
"Thì cũng khá là cẩu huyết, nhưng làm gì đến nỗi cậu phải ủ ê như trời sắp sập đến nơi, dẫu gì cũng quyến rũ được giáo sư lên giường rồi.
Con trai và mẹ cùng quen một người nghe có vẻ hơi gợi dục, nhưng cậu và Giang Ngữ Minh dây dưa chưa được bao lâu, bốn bỏ năm lên xem như chưa từng có gì.
Cậu là người như thế nào, những người từng dành thời gian ở cạnh cậu mới có quyền lên tiếng nhất, giải thích rõ cho giáo sư Thẩm nghe thì hẳn không có gì ghê gớm đâu".
Mỗi ngày đều tạt nước lạnh vào mặt Hồ Lại, vậy mà vào những thời khắc quan trọng nhất Chu Hoài Nghi nói rất hợp tình hợp lý.
Cho dù bị phát hiện hay bị bắt gặp, xấu hổ cũng là chuyện tính theo ngày.
Tới một lúc nào đó chắc chắn con cái sẽ dọn ra sống riêng, không thể cứ đeo theo mẹ mãi.
Hơn nữa giáo sư Thẩm ly hôn lâu rồi, cô ấy và Hồ Lại đều là người độc thân, không cần phải làm như bị bắt gian ngay tại giường.
"Đúng là như vậy, nhưng mà cậu không biết đâu, giáo sư Thẩm là một người rất mâu thuẫn.
Mình có thể cảm nhận rằng cô ấy thích mình, cũng có thể cảm nhận được sự chần chừ khó xử của cô ấy, giống như mình nguy hiểm không kém gì cây thuốc phiện vậy.
Hơn nữa cô ấy còn thuộc cung Xử Nữ thích sạch sẽ, biết đâu lại ghét bỏ động cơ không thuần khiết của mình thì làm thế nào.
Chắc chắn con rùa Giang Ngữ Minh sẽ không tiếc lời dèm pha mình.
Người ta là mẫu tử tình thâm, mình đây có là gì".
Nghĩ lại Hồ Lại càng thấy tủi thân hơn, kể cả khi bị đá cũng chưa từng tủi thân như lúc này.
"Ừ thì mẫu tử tình thâm.
Dù sao giáo sư Thẩm của cậu và chúng ta vẫn thuộc hai thế hệ khác nhau, không đồng cảm cũng là điều dễ hiểu.
Không được thì thôi, đổi người khác.
Cậu là ai nào, cậu là Hồ Lại độc nhất vô nhị, muốn ai mà chả được".
Chu Hoài Nghi không thể làm gì khác ngoài việc tìm vài lời an ủi.
Mọi khi Hồ Lại chỉ văng tục vài câu là xong chuyện, có là ai thì cũng bấm nút cho lướt.
Vậy mà lần này Hồ Lại lại nói mình có là gì.
Xem ra con bé rất nghiêm túc.
Khi người ta nghiêm túc, họ rất dễ bị tổn thương.
Nói vậy không có nghĩa là Hồ Lại không nghiêm túc hay những mối tình trước giờ của bạn mình toàn là chơi qua đường.
Hồ Lại nghiêm túc nhưng hãy còn khá tùy hứng, vẫn chưa thực sự để ai vào trong lòng.
Đối với Hồ Lại mà nói, những đối tượng trước đó giống như bạn đi chơi cùng nhiều hơn, chỉ có Thẩm Chứng Ảnh mới là người cô nàng đặt ở đầu quả tim.
Trên thực tế, Chu Hoài Nghi chưa bao giờ đánh giá cao Thẩm Chứng Ảnh.
Hồ Lại thì luôn quá mức chủ động, bỏ ra bao nhiêu công sức đầu tư vun vén, còn Thẩm Chứng Ảnh lại không tạo cho Chu Hoài Nghi cảm giác cô ấy mặn mà gì với mối quan hệ này.
Nếu một mối quan hệ không bình đẳng thì rất dễ mất thăng bằng, đặc biệt là khi vấp phải những trở ngại.
"Đợi đến mai hẵng nói tiếp, chắc là không sao đâu, giải quyết xong mọi thứ