Beta bởi YourThw ₍ᐡ-᷅ ·̫ -᷄ᐡ₎
===
Nếu con cái không muốn sống chung với bố mẹ mãi thì ở chiều ngược lại, cha mẹ cũng không mặn mà gì chuyện cùng một mái nhà với con cái, kể cả khi mỗi bên đều có không gian riêng.
Đặc biệt là vào kỳ nghỉ đông năm nay, sau khi trải qua cảm giác lúng túng cực độ khi con trai chứng kiến cảnh mình thân mật với người khác, lại còn thấy cả những giọt nước mắt yếu đuối của mình sau khi chia tay, Thẩm Chứng Ảnh càng không muốn gặp mặt con trai.
Không phải Thẩm Chứng Ảnh oán trách gì Giang Ngữ Minh, nhưng con trai càng quan tâm, càng tỉ mẩn, càng để ý bao nhiêu thì điều đó lại càng nhắc cho Thẩm Chứng Ảnh nhớ rằng cô đang trong giai đoạn thất tình buồn bã; vuột mất người con gái duy nhất mang lại hạnh phúc cho mình từ trước đến giờ, tất cả chỉ vì sự hèn nhát và ích kỷ của bản thân.
Thẩm Chứng Ảnh không ngại thừa nhận tội lỗi của mình, nhưng cô không muốn bị soi mói, đồng cảm hay thương hại từng phút từng giây.
Hơn nữa người đồng cảm thương hại cho mình còn là đứa con trai mà tự bản thân cô tổn thương nó, chuyện yêu người yêu cũ của con trai là chuyện bình thường ở Châu Âu, nhưng ở Trung Quốc thì...!không phải là chuyện có thể bạ đâu khoe nấy.
Lúc đầu, ánh mắt Giang Ngữ Minh ngập tràn tức giận và trách móc cũng là vì thế.
Có bao giờ mình cân nhắc đến cảm xúc của thằng bé chưa?
Làm một người mẹ, hẳn là mình nên cân nhắc.
Đáng buồn thay, mình lại không làm như thế.
Mặc dù có thể biện hộ rằng mình chỉ là nạn nhân, mình cũng chẳng hay biết gì cả.
Nhưng rõ ràng sự thật không phải thế, tuy không đến mức chắc mẩm mười mươi nhưng cũng lờ mờ đoán được bảy tám phần.
Ấy thế mà mình chưa từng do dự.
Một người phụ nữ như mình lẽ ra nên tự sinh tự diệt, không ai quan tâm ngó ngàng mới đúng, có thế mình mới thấy nhẹ nhõm hơn.
Mãi đến khi khi Du Tử Toàn hẹn Giang Ngữ Minh đi chơi, Thẩm Chứng Ảnh mới thở phào nhẹ nhõm, dường như mây đen trên đỉnh đầu rồi thì cũng tan hết.
Cuối tuần trước, Thẩm Chứng Ảnh nhận được thông báo của Lâm Phương Cầm rằng buổi họp lớp cấp II sẽ được tổ chức vào thứ bảy cuối tháng, cũng tức là thứ bảy tuần này.
Mấy năm trước mọi người rất bận nên năm nay ai cũng đều nhủ thầm phải tranh thủ tề tựu về cho đủ dân số.
Địa điểm họp mặt nằm tại một nhà hàng địa phương ở ngay trung tâm thành phố, Lâm Phương Cầm đã đặt trước một phòng lớn cho dịp gặp gỡ lần này.
Đây là lần đầu tiên gặp lại sau 30 năm tốt nghiệp trung học cơ sở, hiếm hoi lắm mới có một cơ hội như vậy nên Lâm Phương Cầm rất sốt sắng, luôn miệng bảo người nọ người kia sẽ đến đấy, thế nên cậu cũng phải cố gắng thu xếp công việc đến chơi nhé.
Thẩm Chứng Ảnh không nhớ bất cứ người nào mà Lâm Phương Cầm nhắc, cô Thẩm chỉ ngờ ngợ rằng mình từng nghe qua tên này chứ mặt mũi tròn méo thế nào thì chịu.
Thật ra nếu nhớ thì cũng chẳng ích gì, cả lớp chia tay nhau khi vẫn chưa trổ mã hết, ba mươi năm trôi qua trong chớp mắt, liệu rằng dáng dấp mỗi người có còn thấp thoáng chút gì của ngày xưa.
Nếu không phải hai hôm trước Lâm Phương Cầm rỉ tai riêng với mình rằng khả năng Tạ Nhã Nhiên đến buổi họp lớp kỳ này là cực kỳ lớn thì Thẩm Chứng Ảnh không hề có ý định tham gia.
Càng gần đến ngày họp lớp, Thẩm Chứng Ảnh càng bồn chồn hơn.
Thẩm Chứng Ảnh muốn gặp Tạ Nhã Nhiên, cô muốn biết liệu mình có thật sự làm tổn thương người bạn năm xưa hay không.
Dù đã rất lâu nhưng Thẩm Chứng Ảnh vẫn không thể quên vẻ mặt thất vọng của Tạ Nhã Nhiên hôm ra trường—— mới chỉ một giây trước, gương mặt ấy còn tươi roi rói, vậy mà chỉ một giây sau, trông nó đã hụt hẫng đến đau lòng.
Thẩm Chứng Ảnh sợ phải gặp Tạ Nhã Nhiên.
Bao nhiêu năm trôi qua, không biết cô gái hồn nhiên, đáng yêu ngày xưa giờ đã trở thành người như thế nào.
Nhưng đồng thời Thẩm Chứng Ảnh cũng sợ rằng mình không gặp được Tạ Nhã Nhiên.
Suốt ba mươi năm qua, ý định gặp lại Tạ Nhã Nhiên chưa bao giờ tắt.
Cái tên này cũng đã trở thành khúc mắc trong lòng Thẩm Chứng Ảnh.
Thẩm Chứng Ảnh ngồi trước máy tính, thở hắt ra một hơi dài thượt.
Vừa lúc ấy, cô nghe thấy tiếng Giang Ngữ Minh lạch cạch mở cửa, ngó đồng hồ thì mới bốn rưỡi chiều.
Không ổn rồi, chẳng phải thanh niên tuổi này mỗi lần đi chơi với người yêu là lê la hết hàng này quán nọ, đến tận khi nào khu tập thể gần đóng cổng mới chịu mò về, chỉ tiếc không thể dính nhau như sam hay sao, chắc không phải vì lo cho mẹ nên tranh thủ về sớm đấy chứ.
"Sao con về sớm vậy?"
"Bọn con cãi nhau.
Mẹ ăn trưa chưa?"
"Rồi".
Thẩm Chứng Ảnh vuột miệng trả lời ngay.
Giang Ngữ Minh không phải là người dễ bị lừa, sau khi kiểm tra tủ lạnh trong bếp, cậu ta gõ cửa phòng mẹ, hỏi: "Trưa nay mẹ ăn gì vậy?"
(⊙o⊙)...
"Quên rồi".
"Mẹ!"
"Mẹ quên mất, nhưng mẹ đảm bảo là mẹ ăn rồi".
Thẩm Chứng Ảnh ngó thùng rác, chỉ vào vỏ bánh quế chocolate bên trong, nói, "Đây, con xem, mẹ ăn bánh".
"Cái này nằm đây hôm qua rồi".
"Làm gì có".
Thẩm Chứng Ảnh bước ra phòng khách, nhưng thùng rác ngoài này thậm chí còn chưa bỏ túi rác vào.
Thấy mẹ vẫn chưa bỏ cuộc mà còn định đi vào bếp sục sạo thử, Giang Ngữ Minh nói: "Con mang rác trong bếp với phòng khách đi rồi.
Mẹ đừng nói rằng mẹ đứng ăn ngoài ban công rồi vứt luôn vỏ bao xuống dưới lầu nhé".
Thật ra Thẩm Chứng Ảnh cũng định bảo vậy, nhưng mà đối với cô mà nói, việc vứt rác bừa bãi còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc không ăn cơm, vì thế Thẩm Chứng Ảnh đành phải nói: "Thật ra mẹ đang giảm cân bằng phương pháp nhịn ăn gián đoạn.
Con biết mà, mỗi ngày nhịn ăn vào vài khung giờ cố định có thể giúp kiểm soát cân nặng, cải thiện trao đổi chất".
"Mẹ, mẹ cho rằng đầu con bị kẹt vào cửa đấy à, con tin được mấy câu này mới là lạ".
"Được rồi được rồi, dài dòng, tối nay ăn gì".
Không nhắc không đói, vừa nhắc đến bụng đã cồn cào.
"Trên đường về con có mua vài món, để con hâm thêm đồ ăn hôm qua.
À mà có chuyện này mẹ không cần phải biết lắm đâu, nhưng con nghĩ nếu mẹ biết thì vẫn tốt hơn.
Nhưng mà cứ từ từ, khi nào ăn xong con sẽ kể, kẻo mẹ lại nuốt không trôi".
Nghe thế là đủ nuốt không trôi rồi.
Thẩm Chứng Ảnh sực nhớ đến chuyện Giang Ngữ Minh về sớm vì cãi nhau với bạn gái, cô lạnh toát hết cả người, hít sâu, "Mẹ cứ từ từ, lại còn chuẩn bị tâm lý, không phải là...!Chẳng phải từ hồi xửa xưa tôi đã luôn dặn anh phải cẩn thận rồi sao?! Quên đi, bây giờ anh định xử lý như thế nào?"
Giang Ngữ Minh ngẩn cả người, sau đó lập tức đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, "Mẹ, mẹ nghĩ đến cái gì vậy!"
Trong suy nghĩ của Giang Ngữ Minh, giáo sư Thẩm cái gì cũng tốt, chỉ có những lúc nhắc nhở con cái nhớ ngừa thai là không tốt thôi.
Mình có phải con ma tà dâm đầu thai thành người, chăm chăm tìm người yêu chỉ để lên giường đâu chứ, mình cũng có sở thích riêng, hơn nữa gu thẩm mỹ của mình cũng cao cơ mà.
"Anh trả lời tôi trước, chuyện này có liên quan đến anh không?"
"Không liên quan đến con lắm, nhưng có liên quan đến mẹ".
"Ồ, vậy thì nói đi".
Thẩm Chứng Ảnh ngồi xuống bàn ăn, còn chưa kịp mở hộp cơm thì cô lập tức khựng lại, "Chờ đã, nếu là...!Thôi, thế thì anh đừng nói gì hết".
Cảm xúc của Giang Ngữ Minh cực kỳ mâu thuẫn.
Nếu có người hỏi ý kiến của Giang Ngữ Minh, cậu ta nhất định sẽ phản đối chuyện của mẹ và Hồ Lại.
Nhưng mặt khác, Giang Ngữ Minh cảm thấy lời mình chỉ như nước đổ lá khoai.
Con nhỏ Hồ Lại thì ăn chơi đàn đúm, thoải mái nhảy nhót tà lưa, còn mẹ mình thì trốn nhủi trong phòng nức nở sụt sịt, bắt đầu nảy