Thịt bò Trì Mục hầm rất thơm, hắn còn nấu mỳ Ý, Lạc Ngu ăn đến là thỏa mãn.
Nhưng cậu vẫn chưa kịp chạm vào ghita trong phòng Trì Mục, cũng chưa xem phim trong phòng chiếu phim cùng hắn, bởi vì Đinh Duệ Tư nhắn tin cho cậu.
【 Nhị Ti 】: Anh Ngu anh Ngu làm sao đây! Ba mẹ tôi về đột xuất, phát hiện tôi đang ngủ biết tôi lại thức trắng đêm! Đang ở ngoài cửa thảo luận xử lý tôi thế nào!
【 Nhị Ti 】: Tôi đang trốn trong WC chờ gió lốc sắp đến, nhưng ông yên tâm, tôi sẽ không khai ông ra!
【 Nhị Ti 】: Khớp khẩu cung với ông trước, tôi tự đi ra ngoài chơi, ông đừng khai mình ra. Ba mẹ tôi sẽ nói cho mẹ ông biết, lúc đó cô sẽ biết đấy.
【 Nhị Ti 】: Đi đây
Tuy rằng một câu cuối cùng của Đinh Duệ Tư không có dấu chấm câu, nhưng Lạc Ngu nhìn ra khí thế thấy chết không sờn của cậu ta.
【 Lạc Ngu 】: Đừng, ông để tôi, nói là tôi kéo ông đi, tôi đến nhà ông ngay
【 Nhị Ti 】: Đừng đừng đừng, chỉ bị đánh một trận thôi
【 Lạc Ngu 】: Tôi đoán giờ ông đang run, còn cậy mạnh cái gì. Ông xóa lịch sử chat đi, nghe tôi
【 Nhị Ti 】: Anh Ngu, huhuhu cảm động quá
【 Nhị Ti 】: Tôi Đinh Duệ Tư sinh là người của ông, chết là quỷ của ông!
【 Lạc Ngu 】: Nhảm ít thôi
Lạc Ngu đứng lên, muốn đeo giày ra ngoài, nhưng phát hiện mình vẫn mặc áo ngủ của Trì Mục.
Lạc Ngu: "Trì Mục quần áo của tôi cậu giặt sạch chưa?"
Trì Mục: "Chắc là vẫn chưa khô."
Trì Mục dậy mấy giờ trước, đi mua đồ ăn, quần áo mới lấy ra phơi không lâu.
Lạc Ngu: "Vậy cậu cho tôi mượn bộ quần áo, tôi về cứu Đinh Duệ Tư."
Cậu giải thích nguyên do: "Ba mẹ cậu ta biết chuyện cậu ấy đi ra ngoài chơi máy tính suốt đêm, ba cậu ấy đánh ác lắm, tôi đi xem cậu ấy thế nào."
Ba Đinh Duệ Tư là người nghiêm khắc, hành vi đi chơi thâu đêm bị nghiêm cấm. Nếu Đinh Duệ Tư phạm vào nhất định là bị đánh đau để lần sau cậu ta không tái phạm được..
Lạc Ngu biết rõ như vậy là bởi vì trước đây Đinh Duệ Tư bị đánh không ít lần, có một lần mông cậu ta bị nở hoa, cậu ta nằm ở nhà ba ngày mới có thể khập khiễng ra ngoài.
Trì Mục mím môi, âm thầm ghim Đinh Duệ Tư, lấy quần áo của mình cho Lạc Ngu.
Thân hình họ xấp xỉ, mặc vào cũng vừa.
Trì Mục: "Chỗ này không dễ gọi xe, hay là tôi đưa cậu về?"
Lạc Ngu: "Được."
Bây giờ đang nghỉ hè, lại vừa lúc giờ cao điểm, tốc độ xe không nhanh.
Lạc Ngu thi thoảng lại xem đồng hồ, có vẻ nôn nóng.
Trì Mục bất giác hỏi: "Cậu lo cho cậu ta lắm à?"
Lạc Ngu cau mày: "Ừ, ba cậu ấy là kiểu không nể tình chút nào. Hơn nữa Đinh Duệ Tư trông cà lơ phất phơ thế thôi, ở trước mặt ba mình lại quật cường lắm."
Có lẽ là bóng ma thơ ấu của Đinh Duệ Tư, thế cho nên cậu ta thấy ba là như chuột thấy mèo.
Nói Đinh Duệ Tư không đánh lại ba mình, sao có thể. Cậu ta là Alpha, hơn nữa cũng tập không ít, nhưng cậu ta không thể đánh nhau với ba, chỉ có thể chịu đựng.
Tuy rằng Đinh Duệ Tư sợ ba, nhưng cố tình lại không nhận sai với ba, rõ ràng ở trước mặt Lạc Ngu gió chiều nào theo chiều đó, nhưng đối với ba lại rất kiên cường, như vậy kết quả chỉ có thể là cậu ta bị đánh đau hơn.
Trì Mục: "Cậu định ngăn thế nào?"
Lạc Ngu nhếch khóe miệng lên: "Tôi bảo cậu ấy đổ lỗi sai lên người tôi, nhưng không biết cậu ấy có nói như vậy không. Tóm lại về nhận lỗi với ba cậu ấy, dù thế nào ba cậu ấy cũng không thể đánh tôi."
Lạc Ngu vẫn khó nén nỗi phiền muộn, Trì Mục giơ tay nhẹ nhàng xoa ngón tay cậu, làm cho cậu chậm rãi bình tĩnh lại.
Mãi xe mới đến khu chung cư, Lạc Ngu chạy thẳng đi.
Trì Mục ngồi trong xe bật cười, đi theo sau cậu.
Lúc Lạc Ngu gõ cửa, Đinh Duệ Tư đang bị đánh.
Ba Đinh Duệ Tư thấy Lạc Ngu mà kinh ngạc, mà không cho cậu vào nhà, lễ phép hỏi cậu có chuyện gì.
Lạc Ngu thấy phản ứng của ông là biết Đinh Duệ Tư không nói như lời cậu dặn, mở miệng nói cho ba cậu ta nghe lý do của mình.
Sắc mặt ba Đinh Duệ Tư khó coi đi mắt thường có thể thấy được, duy trì ở vẻ cứng ngắc.
"Tiểu Lạc này, chú không muốn nói cháu, nhưng cháu không thể kéo nó đi chơi như thế được. Thi xong rồi không phải chú không cho các cháu chơi, nhưng các cháu chơi như vậy hơi quá. Chú nói với nó rất nhiều lần, phải hạn chế chơi máy tính. Giờ nó không nghe lời cũng không liên quan đến cháu, cháu về nhà trước đi.".
Thái độ ba Đinh Duệ Tư rất không khách sáo, nhìn ra được đang nổi nóng, chỉ thiếu điều đóng sầm cửa lại.
Lạc Ngu hít sâu một hơi: "Chú, chuyện này là cháu không tốt, không ngờ là không khống chế được thời gian. Cũng vì Đinh Duệ Tư nghe cháu, cô chú đừng trách cậu ấy."
"Cháu cũng biết nó nghe lời cháu? Thế sao cháu không dạy nó cái tốt chỉ dạy nó cái xấu? Còn dạy nó đánh nhau, không ngày nào yên. Trước kia bởi vì nghĩ cháu cũng là Alpha nên chú mới cho cháu đưa nó đi chơi, nhưng cháu làm thế nào, nó càng ngày càng ham chơi, dạy thế nào cũng không dạy được. Trước kia chú không tiện mở miệng, sau này cháu đừng đến gọi nó đi chơi nữa. Chú sẽ bảo giáo viên lớp 12 không xếp hai đứa vào cùng lớp."
Lửa giận của người đàn ông trung niên hoàn toàn bùng nổ, ông lớn tiếng chỉ trích Lạc Ngu, có vẻ cực kỳ bất mãn.
Trong nhà Đinh Duệ Tư nghe thấy giọng nói của ông, đập cửa rầm rầm.
"Vì sao ba quản con chơi với ai! Ông đừng nghe ba tôi!"
Ba Đinh Duệ Tư bị những lời này chọc giận hơn: "Vì ba là ba con!"
Ông lại quay đầu lại nhìn Lạc Ngu lạnh lùng mở miệng: "Chuyện nhà chú cháu đừng nhúng tay vào, về
nhà đi!"
Cửa "rầm" một tiếng bị đóng, bụi trên tường cũng bị rơi xuống.
Lạc Ngu đập cửa: "Chú! Chú ơi!"
Không ai đáp lại cậu, chắc là không mở cửa ra nữa.
Lạc Ngu siết nắm tay nhịn, vẫn không nhịn được chửi tục một câu, đá bậc thang, đá đau chân cũng không chịu được cơn tức.
Cậu nghiêm mặt xuống tầng, chạm mặt Trì Mục cũng tức giận đến độ không muốn mở miệng, chỉ cúi đầu đi về trước.
Trì Mục đã nhìn ra cậu đang nổi nóng, không mở miệng mà đi theo sau cậu, xem cậu muốn đi đâu.
Lạc Ngu sắp tức điên.
Đúng, ba Đinh Duệ Tư nói đúng, ba Đinh Duệ Tư giáo dục cậu ta đúng là không tới phiên cậu quan tâm, nhưng cậu vẫn tức.
Mặc kệ là thái độ của ba Đinh Duệ Tư với cậu ta, hay là thái độ của ba Đinh Duệ Tư với cậu.
Cơn tức này căng đầy trong ngực, làm cho Lạc Ngu không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ muốn tìm một nơi ph4t tiết. Để không trút cơn giận lên người Trì Mục, cậu không quay đầu lại nhìn hắn lấy một lần.
Lạc Ngu đi đến võ quán, lúc Tùng Tùng đến chào hỏi cũng bị sắc mặt cậu dọa sợ.
Tùng Tùng: "Làm sao thế, tức thế cơ. Tiểu Nhị Ti đâu, sao không đi theo?"
Tùng Tùng nói xong lời này, sắc mặt Lạc Ngu càng khó coi.
Tùng Tùng: "Không thể nào, chẳng lẽ là Nhị Ti chọc giận cậu? Giận đến thế, chẳng lẽ Nhị Ti kính dâng thân thể mình cho cậu à?"
Tùng Tùng chỉ nói đùa muốn làm cho Lạc Ngu vui lên, nhưng cậu không vui nổi. Nghĩ đến Đinh Duệ Tư đang ở nhà bị đánh, lại nghĩ đến lời chỉ trích của ba Đinh Duệ Tư, cậu lại càng phiền muộn.
Ý lạnh trong giọng Lạc Ngu cơ hồ sắp kết thành băng: "Tôi đi thay quần áo, tập một lúc."
"Tôi tập với cậu."
Một giọng nói vang lên từ sau lưng Lạc Ngu, làm Tùng Tùng rướn cổ xem.
Đó là người Tùng Tùng chưa từng gặp, người cao, nhìn cái là biết Alpha chất lượng tốt.
Tùng Tùng: "Anh Ngu, bạn cậu à?"
Lạc Ngu nhìn Trì Mục: "Ừ, cậu tập đi."
Lạc Ngu: "Tùng Tùng, lấy bộ quần áo cho cậu ấy."
Trên mặt Tùng Tùng đầy vẻ hoài nghi: "Cậu ấy trông giống kiểu học sinh giỏi nhã nhặn, đánh với cậu được à?"
Tuy Tùng Tùng hỏi như vậy, mà vẫn đi lấy một bộ quần áo tập luyện cho Trì Mục.
Rất nhanh, Tùng Tùng đã biết Trì Mục có đánh được hay không.
Trên sân tập rộng rãi, mười mấy đệ tử ngồi vây xem trận đánh này luận bàn.
Đương nhiên là không thể phóng thích pheromone, hoàn toàn dùng tay chân đánh. Trước kia Lạc Ngu luyện tập ở chỗ này với Tùng Tùng toàn dùng chiêu thức của võ quán, ngẫu nhiên có chiêu của mình bởi vì hay có có đệ tử khác quan sát. Nhưng hiện tại cậu không nghĩ được nhiều như vậy, toàn dùng tư thế đánh nhau kịch liệt mà sư phụ xuất ngũ dạy, cộng thêm vài chiêu của mình..
Cậu không vui, rất không vui.
Lạc Ngu không biết ba Đinh Duệ Tư bất mãn với mình nhiều như vậy, còn cảm thấy là cậu hủy hoại Đinh Duệ Tư. Cậu tự nhận là không có, hơn nữa cậu chưa chỉ trích ông không biết dạy con thì thôi, chỉ biết đổ lỗi cho người khác.
Nhưng cậu không thể nói như vậy, chỉ có thể trút nỗi bất mãn vào lúc này.
Nắm tay mang theo tiếng xé gió đập về phía bụng Trì Mục, nhưng nhanh chóng bị hắn túm lấy. Hắn nắm cánh tay cậu, kéo cậu ngã xuống đệm.
Trì Mục trông giống quý công tử rụt rè nhã nhặn, nhưng không chỉ đấu được về mặt pheromone.
Đã rất lâu rồi Lạc Ngu không đánh nhau với hắn, bị ngã xuống lại nhanh chóng vòng chân qua lưng hắn, chân dài kẹp người hắn, nháy mắt đè hắn xuống.
Trong máu Alpha trời sinh có thành phần bạo lực, người xung quanh nhìn mà thấy k1ch thích bão táp.
Đây không thể nghi ngờ là một trận đánh phấn khích, mà không thể sử dụng từ đánh nhau để khái quát. Tùng Tùng nhìn không dời mắt, lúc Lạc Ngu bị đè thì liều mạng đấm sàn nhà.
Vui sướng cực kỳ!
Mỗi một lần ra quyền đánh lại, cơn giận trong lòng Lạc Ngu sẽ vơi đi một chút. Cho đến cuối cùng cậu đã quên mất, tập trung đánh nhau với Trì Mục.
Lạc Ngu đá trúng đầu gối Trì Mục, lúc hắn lộ ra sơ hở thì muốn truy kích, mà không biết đó là động tác hắn cố ý làm, bị một tay hắn khống chế hai tay, tay kia thì đặt ở cổ họng cậu.
"Hay!"
Tuy rằng ủng hộ Lạc Ngu, nhưng Tùng Tùng không nhịn được, nhìn chiêu này của Trì Mục mà cảm xúc cuồn cuộn. Đệ tử xung quanh cũng cũng trầm trồ khen ngợi, điên cuồng vỗ tay.
Lạc Ngu thở hổn hển, chóp mũi cậu tràn đầy hương bạc hà của Trì Mục, bình tĩnh lại.
Lạc Ngu thả lỏng, giọng hơi khàn: "Tôi thua."
Thua một chiêu, Lạc Ngu không ngờ Trì Mục lại cố ý làm như vậy. Cậu không đủ lý trí, không nhìn ra đó là Trì Mục cố ý lộ ra sơ hở. Tuy rằng hắn không mạnh tay, nhưng cậu biết mình không thể đánh trả.
Mồ hôi chảy từ tóc đen xuống cổ cậu, giờ phút này trên mặt Trì Mục cũng đầy mồ hôi, gương mặt lãnh đạm giờ phút này đầy vẻ mạnh mẽ và gợi cảm, tiếng trái tim đập của hai người hòa lẫn vào nhau.
Lạc Ngu đang muốn bảo Trì Mục buông mình ra, lại phát hiện hắn cúi đầu, khẽ li3m tuyến thể cậu.
Lúc này cậu sinh ra xúc động và bức thiết trước nay chưa có.
Cậu muốn hôn môi Trì Mục.