Ngày thi cuối kỳ, tuyết bay lả tả.
Ban đầu vẫn là hạt tuyết, lặng yên không một tiếng động đọng trên vai, như là hạt mưa.
Có vài hạt tuyết khá lớn, làm cho người ta cảm nhận rõ ràng.
Hôm đó Lạc Ngu và Trì Mục trùng hợp vào phòng học sớm, không để ý, cho đến khi bạn bè kề mặt vào cửa sổ la lên mới biết được tuyết rơi.
Chuyện này nói kỳ cũng kỳ, nói không kỳ cũng không kỳ. Tây Giang ở phía Nam, thuộc khu nhiệt đới khí hậu gió mùa, không hay có tuyết.
Trận tuyết trong trí nhớ của Lạc Ngu là chuyện vài năm trước. Cậu bò bên cửa sổ nhìn, vươn tay hứng mãi, chạm vào hạt tuyết thật nhỏ, sau đó dán tay lên gáy Trì Mục.
Trì Mục bị hành động này làm cho giật mình run run, Lạc Ngu thấy thế cười xấu xa, ngây thơ không chịu được.
Trì Mục bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, bóc cái kẹo, nhét vào miệng cậu.
Tất cả cửa sổ trong phòng học phủ một tầng hơi nước, có bạn học vẽ tranh, viết chữ thi cử cố lên.
Lạc Ngu lại viết tên Trì Mục, nhưng bút pháp không đẹp lắm, không viết được là lại xóa, biến thành một tảng hơi nước.
Trì Mục viết nhiều, chiếm diện tích cũng rộng. Lạc Ngu không viết thành công, đơn giản xóa hết đi, chỉ lưu lại chữ "Trì".
Đinh Duệ Tư: "Ê ê ê! Anh Ngu sao ông xóa hết, tôi mới vẽ xong một cái bánh độc nhất vô nhị mà bị ông xóa rồi!"
Lạc Ngu dùng túi bút ném vào người cậu ta, liếc mắt một cái: "Ít mẹ nó buồn nôn."
Cậu xoa xoa tay vào đồng phục của Trì Mục, như không có việc gì ngồi về chỗ.
Tính ưa sạch rất nhỏ của Trì Mục ở trước mặt Lạc Ngu đã không còn sót lại chút gì, dù sao cái gì cũng trao đổi rồi, còn sợ cậu lau lên người hắn sao.
Chủ nhiệm lớp viết thời gian thi và các môn lên bảng, sau đó nhắc nhở mọi người đem bút đen tẩy 2B và bút máy, lại nhắc nhở mọi người không được chép sai bài, cho các học sinh tự tìm phòng thi..
Trì Mục và Lạc Ngu vẫn cùng một phòng thi. Trì Mục vững vàng ngồi ở số 01, Lạc Ngu bên trái hắn.
Trước giờ Lạc Ngu khá lạc quan, cho tới bây giờ không kích động đối với chuyện thi cử, hơn nữa cũng không lo mình không thi tốt sẽ có hậu quả gì, nên vẫn vẫn duy trì cảm xúc thả lỏng để làm bài.
Buổi sáng chỉ thi môn Ngữ Văn, Lạc Ngu viết xong đặt bút xuống, kiểm tra bài thi một lần, bắt đầu chán đến chết xoay bút, đảo mắt nhìn sang Trì Mục.
Trì Mục lúc nào cũng rất đoan chính, dường như Lạc Ngu chưa bao giờ thấy hắn biếng nhác tựa vào ghế mà luôn thẳng lưng, giống cây bạch dương.
Cậu dời mắt nhìn đồng hồ đeo tay, còn hơn 10 phút nữa mới hết giờ, cậu nằm úp sấp nhìn hắn.
Vài phút sau giám thị phát hiện ra ánh mắt cậu, cho cậu ánh mắt cảnh cáo.
"Còn năm phút nữa là hết giờ, các em kiểm tra lại bài, không nên hết nhìn đông tới nhìn tây."
Lạc Ngu ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn nhìn Trì Mục.
Giám thị đi đến gõ bàn cậu, cậu vẫn tỏ ra bất cần đời, lười nhác chống cằm: "Thầy ơi, em không hết nhìn đông tới nhìn tây, em rất chăm chú nhìn bạn đẹp trai."
Cậu lấy bài thi ra cho thầy kiểm tra, tỏ vẻ mình không định quay cóp.
Trì Mục đằng trước cũng quay đầu lại, chạm vào tầm mắt Lạc Ngu.
Cậu nháy mắt trái với hắn, vẻ đường hoàng của thiếu niên làm cho thầy giáo ho nhẹ một cái, làm bộ không có gì về bục giảng.
Đến lúc thi xong ra khỏi phòng thi, tuyết đã tích một tầng trên mặt đất, hàng cây bên đường phủ một tầng sương trắng, tuyết phủ khắp trời, hết sức xinh đẹp.
Tuyết bay trên không trung, Lạc Ngu giơ tay hứng, cảm nhận được bông tuyết hòa tan ở trong lòng bàn tay biến thành bọt nước, lại theo khe hở chảy ra ngoài.
"Lát nữa tay lại lạnh."
Trì Mục dùng khăn tay lau khô vết nước trên tay cậu, bỏ tay cậu vào túi mình ủ ấm.
Bây giờ là mùa đông, tuyết làm tầm mắt mơ hồ, không dày lại kết băng, rất trơn trượt.
Cho nên mọi người đều chú ý dưới chân, không ai để ý đến hai người thân mật trong tuyết.
Trì Mục mở dù, hai người chậm rãi đi ra cổng trường.
Đinh Duệ Tư thức thời không quấy rối thế giới hai người, một mình đội mũ đi đằng sau, tận tình tản ra mùi độc thân quý tộc thơm ngát.
Lạc Ngu thở ra sương trắng: "Sắp đến Tết rồi."
Trì Mục: "Ừ."
Năm nay họ thi cuối kỳ xong chỉ trước đêm 30 mười ngày, ngày mai thi xong rồi, một hai tuần nữa là Tết.
Lạc Ngu: "Anh phải về nhà đón Tết không?"
Cậu biết mình nói một câu vô nghĩa, bây giờ Trì Mục chưa cắt đứt quan hệ với gia đình, nhất định phải về nhà đón năm mới, nhưng cậu muốn hắn có thể vui vẻ đón Tết.
Trì Mục: "Chắc là có."
Lạc Ngu: "Thế có chuyện gì anh nhớ nói cho em biết, em mở máy cả ngày."
Cậu lo lắng như vậy làm cho Trì Mục cong môi: "Ừ."
Giọng hắn nhẹ nhàng, tan trong tuyết.
Ngày thi cuối kỳ xong, tất cả mọi người ở lại lớp tổng vệ sinh, lúc rời đi, các học sinh phất tay nói sang năm gặp lại.
Lớp học được dọn xong toàn bộ, cửa sổ khóa lại, kết thúc một học kỳ.
Trường học dần vắng lặng đi, bên đường cây cối lặng thinh, cùng đợi đầu xuân năm sau gặp lại.
Vài ngày trước năm mới Trì Mục đã nhận được điện thoại gọi về nhà, Lạc Ngu giúp hắn thu dọn quần áo.
Cậu lấy quần giữ nhiệt màu đỏ trong phòng mình ra, gấp gọn đặt trong vali của Trì Mục.
"Định cho anh mang chút gì đó về, nhưng hình như không có gì mang được. Hay là anh mặc quần của em đi, lúc nhớ anh vạch quần ra là thấy ấm áp. Nếu thái độ của ba mẹ anh không tốt, anh cứ nghĩ em đang ở cùng anh.".
Lạc Ngu thấy cậu là người nghĩ rất hay, quần giữ nhiệt là hơi ấm mùa đông.
Trong giọng Trì Mục đầy vẻ sung sướng: "Ừ."
Lạc Ngu: "Không vui thì anh gọi điện cho em, nếu thằng em anh còn dám cằn nhằn, để em xử."
Trì Mục: "Ừ."
Lạc Ngu nhìn hắn kéo khóa, tựa vào người hắn.
Lạc Ngu: "Nhớ nhắn tin cho em."
Trì Mục: "Anh biết rồi."
Lạc Ngu phất tay: "Vậy anh đi đi, bye."
Lạc Ngu không muốn cái gì mà mười dặm đưa tiễn, nỗ lực không nói đâu đâu nữa.
Yêu đương thật sự làm cho người ta trở nên kỳ quái, thật ra cậu cũng biết Trì Mục sẽ không chịu thiệt, nhưng tóm lại là không yên lòng.
Trì Mục: "Năm sau gặp lại."
Lạc Ngu gật đầu, khi cậu tưởng Trì Mục cứ thế mở cửa đi, lại nghênh đón một nụ hôn sầu triền miên.
Bên ngoài gió lớn, Trì Mục không cho Lạc Ngu đưa mình xuống. Cậu chỉ đứng ở bên cửa sổ nhìn bóng dáng hắn càng đi càng xa, cuối cùng biến mất không thấy nữa.
Cậu ngồi trên giường, trong khoảng thời gian ngắn đầu óc có chút trống rỗng, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.
Rõ ràng suốt ngày ở cùng một chỗ, dường như không có gì phải nhớ, nhưng tách ra sẽ cảm thấy được, hình như rất nhớ.
Ngày hôm sau Trì Mục đi, Sở nghiên cứu gọi điện thoại.
Thực nghiệm kéo dài hơn nửa năm, sau không ngừng thất bại và lặp lại, cuối cùng họ nghiên cứu ra thuốc ức chế chuyên dụng cho Lạc Ngu trước Tết.
Tuy rằng nguyên lý không giống ức chế, nhưng cũng không thể đặt tên là "thuốc thỏa mãn", nghe là lạ. Cho nên nó vẫn được đặt tên là thuốc ức chế đặc biệt.
Lạc Ngu gọi xe đến Sở nghiên cứu, cầm một hộp nhỏ về.
Hộp được đóng gói rất kín, bên trong tổng cộng có bốn chai thuốc ức chế, màu lục nhạt, trông cũng rất đẹp.
Vẫn chưa đến kỳ ph4t tình, tất nhiên cũng không phải thời điểm tùy tiện sử dụng, Lạc Ngu chỉ đành chờ đến ngày nào đó thử một lần mới có thể biết hiệu quả thế nào.
Kỳ ph4t tình của cậu từ 25 đến 28, đêm 30 là 24. Kế hoạch của Trì Mục là một ngày nào đó tháng giêng sẽ gặp Lạc Ngu cho cậu dùng thuốc ức chế trước mặt mình, để tránh thuốc ức chế có sai sót.
Lạc Ngu đặt thuốc ức chế vào ngăn kéo, sau đó theo cô
Kiều ra ngoài mua đồ.
Đồ Tết linh tinh đã mua hết, mẹ con họ không cần về đón năm mới với ông bà nên cũng không mua quá nhiều đồ.
Đêm 30, Lạc Ngu dán câu đối, khu chung cư không cho đốt pháo, cậu và Kiều Uyển Dung cũng không có thói quen này.
Cửa sổ trong nhà cũng dán câu đối, thoạt nhìn có không khí vui mừng của năm mới.
Bữa cơm tất niên vào buổi tối, lúc xế chiều cô Kiều đã làm xong đồ ăn cho vào túi, đưa Lạc Ngu ra ngoài.
Hai mẹ con đến nghĩa trang thắp hương.
Sắc mặt Kiều Uyển Dung bình tĩnh, bà phủi tuyết trên mộ bia, vuốt ảnh chụp lạnh lẽo trên mộ.
"Anh cũng đi tám năm rồi, em mang đồ anh thích ăn đến, không quên rượu, nhưng anh chỉ được phép uống một chén nhỏ..."
Kiều Uyển Dung xếp đồ ăn trước mộ, bảo Lạc Ngu rót một chén rượu xuống trước mộ.
"Năm nay em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, chúng ta có chuyện đặc biệt, nếu anh còn em phải sầu thật lâu, nhưng anh không còn, dù thế nào em cũng phải gánh..."
Lạc Ngu không cắt ngang mẹ nói chuyện với ba, đứng ở cách đó không xa, liếc mắt một cái nhìn lại toàn là mộ bia, chân trời mây đùn nặng nề.
Lúc Kiều Uyển Dung đứng dậy vẫy cậu, cậu đi qua, cầm bình rượu rót chén nữa.
"Ba ơi, con rót cho ba một chén, chén này con uống với ba, mẹ sẽ không nói gì. Chuyện hứa với ba có lẽ con phải nuốt lời, con không thể làm như hy vọng của ba. Ba nói xem, khó nghĩ thật đấy, nhưng đã như vậy rồi cũng chỉ có thể chấp nhận. Cũng may cuộc sống không tính là gian nan, con gặp được một người tốt lắm.".
Lạc Ngu rất cảm khái, hơn nửa năm nay nhoáng một cái đã qua, nhanh đến độ làm cho cậu cảm thấy không tin được.
Có lẽ là có người bầu bạn, ngày sẽ không gian nan nữa, thật ra đa số vẫn là vui vẻ, cho dù thay đổi giới tính cũng không có thay đổi long trời lở đất. Người thương cậu vẫn thương cậu, người cậu yêu cũng yêu cậu.
"Tính cách anh ấy tốt lắm, cũng rất xuất sắc, cũng đối tốt với mẹ. Ba biết con không tin cái gì mà gen phù hợp, bây giờ con thấy cũng không phải không có lý. Coi như là bắn trúng mục tiêu rồi đi, sau này anh ấy sẽ cùng con chăm sóc mẹ, ba đừng lo."
Lạc Ngu lại nói không ít, mãi đến khi nói hết lời trong lòng ra mới cùng Kiều Uyển Dung về nhà.
Cơm tất niên Kiều Uyển Dung không nấu quá nhiều, chỉ hai người họ ăn, cũng không quá phô trương.
Cá kho tàu phải làm, ý nghĩa hàng năm dư dả.
Lạc Ngu không ăn được mấy đã no rồi, ngồi trên sofa cùng mẹ xem Xuân vãn.
Điện thoại ở trong tay, chờ tùy thời nhắn tin cho Trì Mục.
Đón giao thừa phải đến mười hai giờ, nhưng Kiều Uyển Dung không có tinh thần, trước mười hai giờ đã về phòng ngủ.
Lạc Ngu một mình xem Xuân vãn cũng không có ý nghĩa, cũng về phòng mình.
Nằm lên giường, cảm giác dưới gối đầu cộm cộm, mở ra xem, một bao lì xì đỏ thẫm.
Cậu không biết mẹ mình để khi nào, không xem, để lại ở dưới gối.
So với bầu không khí ấm áp đơn giản bên nhà Lạc Ngu, Trì Mục thì có vẻ vắng lặng hơn nhiều.
Cả nhà cùng ăn cơm, không khí lại cứng nhắc.
Biết Trì Mục có một bạn trai Omega cao ráo, ba Trì mẹ Trì không có ý kiến gì, cho nên lúc đó cũng không gọi điện thoại hỏi, chỉ nói chủ yếu bài vở là chính.
Trì Mục biết họ không để ý, cũng biết họ nghĩ thế nào. Họ tưởng hắn chỉ yêu đương chơi bời, lúc lớn lên vẫn phải nghe theo đám hỏi mà họ sắp xếp
Hắn không định giải thích thêm, đối đãi khách sáo, chờ ngày mình có thể hoàn toàn tự do.
Lúc tiếng chuông mười hai giờ vang lên, Lạc Ngu gọi điện cho Trì Mục.
Lạc Ngu: "Năm mới vui vẻ!"
Trì Mục: "Năm mới vui vẻ."
Lạc Ngu: "Thế nào? Không cãi nhau chứ?"
Trì Mục: "Đương nhiên không có, thanh tĩnh so với bình thương hơn chút, ít nhiều có em."
Năm vừa rồi Trì Hàm Triều hay bắt chuyện với hắn, nhưng năm nay thì không.
Cho dù Trì Mục không nhìn thấy, Lạc Ngu cũng hất cằm: "Coi như thằng nhóc đó thức thời."
Họ lại hàn huyên vài câu về đề tài khác, sau đó không hẹn mà cùng an tĩnh lại.
Cho dù không nói lời nào, bầu không khí này cũng không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Nhưng chốc lát sau Lạc Ngu đã cảm thấy không thoải mái.
Lạc Ngu: "Không phải mới rạng sáng... vào ngày 25 cũng không cần nhanh như vậy chứ?"
Cậu hơi váng đầu, lắc đầu, muốn mình tỉnh táo chút.
Bên kia Trì Mục căng thẳng: "Sao giờ đã tới rồi, anh xem có chuyến bay không."
Ba mẹ Trì Mục không ở Tây Giang, năm nay hắn bay đi tỉnh khác đón năm mới.
Hắn đã mua vé máy bay buổi sáng, nhưng không ngờ tháng này Lạc Ngu đột ngột như vậy.
Trì Mục nhỏ giọng: "Bây giờ đi cũng không cản nổi... Lạc Ngu, lấy thuốc ức chế, đừng cúp máy."
Lạc Ngu mở loa ngoài, cậu không bật đèn, nhào qua giường mở ngăn kéo, lấy một chai thuốc ức chế trong đó, run tay mở ra.
Trì Mục: "Có gì không thoải mái thì nói cho anh biết, anh gọi điện thoại cho cô nhờ cô đưa em vào viện luôn!"
Cho dù căng thẳng thế nào, Trì Mục cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Trì Mục: "Lạc Ngu, em mở video đi."
Giọng Trì Mục bất giác cất cao: "Lạc Ngu?"
Cơn nóng như nham thạch nóng chảy theo mạch máu đảo qua trung khu thần kinh, âm thanh bên tai cũng mơ hồ không rõ.
Lạc Ngu tiêm hết thuốc ức chế vào, vứt ống tiêm sang một bên.
Mà theo thân thể dâng lên không phải là cơn sóng lớn làm cho hơi nóng bình ổn.
Pheromone vị bạc hà quen thuộc tràn ngập trong không khí, xen lẫn trong mùi liên kiều, dây dưa dung hợp thành một mùi khác..
Giống như Trì Mục ngay bên cạnh, nhưng lại không ở cạnh.
Người Lạc Ngu đỏ hồng, ngón chân cũng bất giác cuộn lại.
Lạc Ngu sắp bị cảm giác này ép điên, đây không phải là thuốc ức chế.
Đúng, vốn dĩ không phải, nó chảy vào máu, giống nước lũ không thể ngăn cản.
Như là trong hư vô bị vô số sóng triều quấn lấy, như cầm thật chặt cái gì, nhưng lại biết đó là khoảng không.
Lạc Ngu bỗng nhiên thấy phiền muộn, phiền muộn hỗn loạn nóng nảy và ấm ức!
Không giống! Đồ thay thế không giống cảm giác chân chính!
Trì Mục sắp sốt ruột điên rồi, hắn không ngừng gọi tên Lạc Ngu, ngay lúc hắn chuẩn bị gọi điện cho mẹ Lạc Ngu, đầu kia điện thoại vang lên một câu.
"Trì Mục..."
Giọng kia kèm theo một tia khóc nức nở, vừa mềm mại vừa khàn khàn, như là bị ép đến mức tận cùng bất lực.