Thời Vũ ngủ ở phòng làm việc của Giang Khắc hơn một giờ, vừa mở mắt ra liền cảm thấy đầu óc choáng váng, giọng mê man hỏi anh: "Em ngủ lâu chưa?"
Giang Khắc đang ngồi ở bàn làm việc lật xem tài liệu, nghe vậy anh dừng một chút, thay cô trả lời, anh nhắc nhở: "Sau này không được tùy tiện ngủ quên ở bên ngoài."
Thời Vũ nghe thấy lời nhắc nhở không có chút ấm áp này, anh là coi thường cô, bảo cô không được ngủ trong phòng làm việc của anh.
"Buồn ngủ quá," Thời Vũ giải thích, cô dừng lại một chút, cảm thấy anh hơi keo kiệt, "Em không thể ngủ ở đây, chẳng lẽ lại đến nhà anh ngủ?"
Mặt Giang Khắc đen lại, lạnh giọng nói: "Em có biết xấu hổ không vậy?"
Thời Vũ vừa định trả lời "Với anh thì em không biết xấu hổ", lại đụng phải ánh mắt của Giang Khắc, cô sợ làm cho Giang Khắc tức giận, cô lại nói: "Anh đừng thức khuya nữa nhé, em về trước đây."
"Ừm." Giang Khắc nói.
Hai ngày tiếp theo, Thời Vũ nhận được thông báo của đoàn phim, cô phải đi đến núi Tượng quay phim, đi khoảng một tuần.
Vừa nghĩ tới việc quay phim ở nơi không rõ tín hiệu, khỉ ho cò gáy, khuôn mặt rạng rỡ ban đầu của Thời Vũ xụ xuống.
Thật ra, việc vào đoàn làm phim cũng không có gì, nhưng nghĩ đến một tuần không được gặp Giang Khắc, cô có chút không vui.
Đúng lúc, Thời Vũ đã chỉnh xong ca khúc chủ đề cho trò chơi mà công ty anh đang phát triển.
Cô chuẩn bị đến tập đoàn Tấn Thăng tìm Giang Khắc, thuận tiện nói cho anh biết cô sắp đi quay phim.
Thời Vũ đã quen đường đến phòng làm việc của anh, trên đường gặp phải nhân viên đang làm việc, cô còn chủ động chào hỏi.
Trên dưới trong công ty ai ai cũng biết Thời Vũ đến tìm Giang Khắc, chỉ tiếc sếp của bọn họ lại là quỷ vương mặt lạnh, bọn họ ai cũng âm thầm bội phục sự kiên trì của Thời Vũ.
Thời Vũ đẩy cửa đi vào, tay vẫn còn đang nắm chốt cửa, một nói nhẹ nhàng vang lên: "Giang ——", âm thanh của cô dừng lại khi nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên bàn làm việc của Giang Khắc.
Người phụ nữ mặc một bộ váy màu xanh khói, mái tóc xoăn dài xõa xuống vai, trông thật xinh đẹp, mang đên cho người ta một cảm giác sạch sẽ và thoải mái.
Lúc này, cô ta đang ngồi trước bàn máy tính của Giang Khắc, chăm chú nhìn màn hình, hai tay gõ bàn phím rất nhanh.
Nhìn thấy có người đi vào, Lư Ôn Âm sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: "Cô tới tìm Giang Khắc? Vậy thì cô chờ một chút, anh ấy đang đi ra ngoài gặp khách hàng."
"Cô là?" Thời Vũ hỏi.
"Tôi á, tôi là Lư Ôn Âm, làm việc cho Giang tổng." Lư Ôn Âm gõ xong một dòng mã code, đứng dậy rót cho Thời Vũ một ly nước.
Thời Vũ gật đầu một cái, lặng lẽ đánh giá Lư Ôn Âm.
Cô ấy nói năng lễ độ, cử chỉ tự nhiên hào phóng, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, nhìn thấy cô ấy là kiểu phụ nữ thông minh, độc lập.
Lư Ôn Âm và Giang Khắc là cùng một kiểu người, không biết tại sao, trong lòng Thời Vũ cảm thấy có chút nguy hiểm.
Cô ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại ra gọi cho Tiền Đông Lâm, tùy tiện tìm một lý do hỏi: 【Anh có biết cô gái tên Lư Ôn Âm ở công ty Giang Khắc là ai không? Trước đây em chưa từng gặp cô ấy.】
Tiền Đông Lâm nhanh chóng trả lời:【 Biết chứ, cô ấy là kỹ sư phần mềm ở Thung lũng Silicon (California), cũng là bạn cùng lớp với Giang Khắc, lần trước Giang Khắc đi Mỹ công tác là để mời cô ấy về Tấn Thăng làm việc, nghe nói lúc còn đi học quan hệ của hai người này rất tốt, các dự án của Giang Khắc hầu như đều là làm cùng với cô ấy, hơn nữa khi đó anh ấy gặp vài khó khăn, là Lư Ôn Âm đã giúp đỡ anh ấy.】
Thời Vũ nhìn thấy tin nhắn trả lời, cô sửng sốt, thì ra Giang Khắc vẫn còn một mối quan hệ như vậy.
Trái tim cô ấy như bị bóp nghẹt, anh tự mình đi mời cô ấy về? Cô chưa từng gặp ai có thể khiến Giang Khắc chủ động như vậy.
Thời Vũ hít một hơi, đầu ngón tay gõ lên màn hình, do dự một hồi hỏi: 【Vậy bọn họ trước đây chưa từng ở bên nhau sao? 】
Không bao lâu sau, Tiền Đông Lâm đã trả lời lại: 【Cái này anh cũng không biết, anh cảm thấy hình như không có, em cũng không phải là không biết Giang Khắc...】
Thời Vũ không xem tin nhắn nữa, cô tắt màn hình, cô đang định nói thì điện thoại di động của Lư Ôn Âm đổ chuông, cô ấy nhận điện thoại, trả lời: "À, là tôi, tôi vẫn đang ở trong phòng làm việc của anh."
"Cái đó tôi sắp sửa xong rồi, chìa khóa sao? Tôi tìm một chút..." Lư Ôn Âm đứng lên, tìm được chìa khóa từ trong áo khoác của Giang Khắc, "Tìm được rồi...!Không phải chứ, bây giờ tôi đem chìa khóa đến cho anh sao? Giang tổng, sao anh vẫn không khách khí với tôi một chút nào vậy."
Thời Vũ nghe thấy bọn họ nói chuyện, trong lòng cô cảm thấy chua xót, trong lòng vô cùng khó chịu, bọn họ thực sự rất thân thiết.
Đối với một người khó có thể tiếp cận như Giang Khắc, Thời Vũ nhớ đến lần đầu tiên cô tự ý xông vào phòng anh, bị Giang Khắc lạnh lùng dạy dỗ một trận.
Không giống bây giờ, Lư Ôn Âm tùy ý ngồi trong phòng làm việc cuả anh, dùng máy tính của anh, còn có thể đi lật xem áo khoác của anh.
Vốn dĩ Giang Khắc không phải là người lạnh lùng, chẳng qua là cô không phải người đó, nên anh mới không đối xử dịu dàng với cô.
"À đúng rồi, vừa nãy có người..." Lư Ôn Âm cầm điện thoại di động quay đầu, nhìn về phía ghê sofa trống trơn, "Người đâu rồi?"
- -
Thời Vũ cuối cùng không đến chào Giang Khắc, một mình lên núi quay phim.
Mấy ngày nay, cô nhịn không nhắn