Khi cửa cảm biến của khách sạn tự động mở ra, ai đó trong đám đông liếc nhìn thấy ai trông giống Thời Vũ, hét lên một tiếng: "Cô ta ra rồi!"
Fan của Điền Thanh ùa lên, vẻ mặt vô cùng giận dữ, dáng vẻ như thể đang thực thi công lý, thay trời hành đạo.
Cảm đám người bọn họ người còn chưa đến gần cửa cảm biến, bỗng nhiên bị một hàng vệ sĩ mặc đồ đen ngăn cản.
Mặc dù vậy, fan của Điền Thanh cũng liều mạng xông về phía trước, rối rít hét lên: "Thời Vũ, cô cút ra đây!"
Giọng nói lên án ngày một lớn hơn.
Ai mà ngờ được, người đi ra ngoài không phải là Thời Vũ, mà là Giang Khắc - tổng giám đốc tập đoàn Tấn Thăng, anh ôm một người phụ nữ trong lòng.
Fan của Điền Thanh mặt đầy thất vọng, nhưng phía truyền thông lại tranh nhau xông tới.
Đây là Giang Khắc của Tập đoàn Công nghệ Tấn Thăng sao, cho tới bây giờ vẫn chưa có tin đồn nào, chưa từng thấy người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt anh, đây là lần đầu tiên anh công khai ôm một người phụ nữ ở nơi công cộng.
Đáng tiếc là Giang Khắc đã lấy áo khoác che chắn bảo vệ cho người phụ nữ này, không ai có thể nhìn thấy cô ấy trông như thế nào.
Phía nhà báo rối rít đưa micro đến trước mặt Giang Khắc, không ngừng đặt câu hỏi: "Giang tổng, xin hỏi vị này là bạn gái anh sao?"
"Xin hỏi hai vị hẹn hò bao lâu rồi, có ý định kết hôn định chưa?"
Giang Khắc ánh mắt lạnh lùng, đưa Thời Vũ đi về phía trước không lên tiếng.
Bộ tây trang màu đen trùm qua đầu, xung quanh tối sầm lại, Thời Vũ nép vào trong vòng tay của Giang Khắc, được anh dẫn về phía trước.
Ánh mắt của những người xung quanh không ngừng hướng về phía bọn họ, Thời Vũ thỉnh thoảng lại bị va vào lồng ngực cứng rắn rộng rãi của anh, một tiếng rồi lại một tiếng, cách một lớp quần áo, không phân biệt được rõ ràng là nhịp tim của ai.
Bên ngoài trời đang mưa, đoạn đường từ khách sạn đến xe, mưa ướt cả mặt đất.
Giang Khắc cầm chiếc ô đen, những giọt nước theo chiếc ô chảy xuống, che đi một nửa đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông, khuôn mặt anh có đường nét rõ ràng, anh ôm một người phụ nữ mặc váy đen vào trong ngực.
Bởi vì cô gái bị che kín, chỉ lộ ra một bắp chân trắng nõn.
Vòng eo nhỏ nhắn đến nỗi lòng bàn tay rộng lớn của anh có thể nắm được.
Ngay sau đó, nhiều người ngày hôm đó có mặt tại hiện trường nhớ lại, bọn họ nói rằng bọn họ không thể nào quên được cảnh tượng lúc đó, Giang Khắc trong lúc hỗn loạn đã bảo vệ một cô gái, nét mặt anh rất nghiêm túc trịnh trọng, như thể anh đang ôm lấy công chúa nhỏ của mình trong lòng, như một bảo vật vô giá.
Trời tối đen như mực, chỉ có vài ngôi sao băng ở phía chân trời chiếu ánh sáng mờ ảo.
Thời Vũ ngồi ở bên trong xe Giang Khắc, nhìn chiếc xe đang đuổi theo phía sau, cô không khỏi buồn bực.
Không còn cách nào nữa, Giang Khắc đành đưa Thời Vũ đến nhà anh.
Vừa về đến nhà, anh mở khóa bằng vân tay, đèn cảm ứng được bật sáng, Thời Vũ đứng ở cửa lặng lẽ quan sát nhà anh.
Nhà Giang Khắc rất lớn, toàn bộ đều là tone màu lạnh, ghế sofa màu đen, rèm cửa màu xanh sẫm, ngoại trừ đồ đạc cơ bản và tủ rượu trên tường, không có đồ trang trí nào khác, vừa đơn điệu vừa lạnh lùng.
Thời Vũ đứng ở chỗ thay giày, thận trọng hỏi một câu: "Có cô gái nào từng đến nhà anh chưa?"
Giang Khắc đang khom người thay giày, cũng không quay đầu lại, giọng nhàn nhạt: "Có."
Anh đặt chìa khóa xe lên trên bàn, tiến lên hai bước, một lúc sau mới phát hiện phía sau không có động tĩnh gì.
Giang Khắc quay đầu lại, nhìn thấy Thời Vũ vẫn đang đứng ở cửa, hai mắt ẩm ướt nhìn anh, ngoan cố không chịu bước vào trong.
Giang Khắc lúc này thở dài một cái, không còn cách nào, anh giải thích: "Không phải là em sao?"
"Ồ." Thời Vũ phản ứng lại, khóe môi nhếch lên, lập tức đi vào.
Nói như vậy, cô là người phụ nữ đầu tiên đến nhà Giang Khắc.
Giang Khắc ngồi trên sofa, khom người cầm lấy bao thuốc lá để ở trên bàn, anh cúi đầu, cắn một điếu thuốc, vừa định lấy bật lửa.
Một bàn tay trắng muốt vươn ra, cầm lấy bật lửa, ghế sofa bên cạnh trùng xuống.
Thời Vũ ngồi bên cạnh anh, nghiêm giọng nói: "Anh, đừng hút thuốc nữa."
Giang Khắc nhướng mi nhìn cô, tiếp tục cắn thuốc: "Lý do?"
"Hút thuốc nhiều bị ung thư phổi, em lại không muốn tiễn anh đi sớm như vậy." Cô gái nhỏ nghiêm túc nói.
"..."
Cô nhóc này có nhiều ý tưởng điên rồ như vậy, Giang Khắc suýt nữa bị cô chọc cười.
Thời Vũ cách anh rất gần, Giang Khắc muốn vươn tay ra lấy bật lửa ở trong tay cô, nhưng khi hạ mắt xuống, anh phát hiện người cô bị mưa làm ướt hơn nửa, đặc biệt là phần trước ngực, khe rãnh thoắt ẩn thoắt hiện, bên trên còn có nơ bướm màu đỏ.
Giang Khắc hít một hơi, yết hầu anh chậm rãi lăn, giọng nói khàn khàn: "Đi tắm đi, đừng để bị cảm lạnh."
"Được, vậy anh có hút thuốc nữa không?" Cô gái nhỏ cảnh giác nhìn anh, lo sợ đây chỉ là trò đùa.
Giang Khắc cầm lấy điếu thuốc trên miệng, ném vào thùng rác cùng với hộp thuốc trên bàn, ngẩng đầu nhìn cô nói: "Đi tắm đi."
"Ồ."
Thời Vũ ở trong phòng tắm tắm thật lâu, còn dùng sữa tắm của Giang Khắc.
Vì không có quần áo để thay nên cô mặc áo sơ mi trắng của Giang Khắc.
Giang Khắc đang ngồi trên sofa cầm ipad chơi Sudoku, vô tình ngước mắt lên nhìn thấy Thời Vũ.
Cô mặc áo sơ mi của anh vào giống như trẻ con mặc trộm đồ của người lớn vậy, dáng người cô vô cùng nhỏ nhắn.
Thời Vũ mới vừa tắm xong, cả người như trứng gà bóc, vừa mềm vừa trắng, làn da còn có chút hồng hào.
Chiếc áo sơ mi gần như không che được đùi cô, Thời Vũ thỉnh thoảng đung đưa trước mặt anh tìm đồ, áo sơ mi di chuyển theo chuyển động của cô, im lặng nhưng mê người.
"Vũ Mao." Giang Khắc lên tiếng gọi cô, giọng điệu có chút không chịu nổi.
"Ừm?"
"Em thay quần áo khác đi." Giang Khắc khó khăn nói, không hiểu vì sao cổ họng lại có chút ngứa.
"Em không muốn, quần áo của anh trừ áo sơ mi ra, còn lại căn bản em không mặc được." Thời Vũ phàn nàn.
Giang Khắc cạn lời, định không nhìn cô nữa.
Anh đột ngột đứng dậy, trong thời tiết lạnh giá như vậy, anh bước ra ban công để hóng gió.
Thời Vũ mặc áo sơ mi của Giang Khắc, đi vào phòng tìm máy sấy tóc, tìm một hồi lâu vẫn không thấy, chỉ có thể gọi anh: "Anh, máy sấy tóc của anh để ở đâu vậy?"
Giang Khắc nghe vậy đi vào trong phòng, lấy máy sấy tóc từ trong phòng thay đồ đưa cho Thời Vũ, không ngờ có một bàn tay mềm mại không xương nắm lấy lòng bàn tay anh.
"Anh, anh giúp em sấy tóc đi."
Cô gái nhỏ đang quỳ trên giường, nhìn anh với đôi mắt ươn ướt, khiến người ta khó lòng từ chối.
Giang Khắc căng thẳng đến nỗi bụng thắt lại, không lên tiếng, lẳng lặng cầm lấy máy sấy tóc.
Chỉ có máy sấy tóc phát ra tiếng gió vù vù, trong phòng im lặng.
Giang Khắc đứng trước mặt cô, tay vuốt tóc cô, vừa nghiêm túc vừa cẩn thận giúp cô sấy tóc.
Còn Thời Vũ, cô ngồi ở trên giường bắt đầu ăn nho.
Một lúc sau, Giang Khắc hỏi: "Trên mạng có nói, em với Lương Chiếu có chuyện gì vậy?"
Thời Vũ biết rằng, trải qua một đoạn thời gian hòa hợp cùng anh ở một chỗ, Giang Khắc đối với cô không còn chán ghét như trước, cho nên cô làm gì cũng có chút tùy ý.
Cô bắt đầu lừa Giang Khắc, nghiêm túc nói: "Trên mạng nói bậy bạ đó.
Lúc em cùng Lương Chiếu chơi game, cho nhau ăn hoa quả theo kịch bản yêu cầu, là vậy đó."
Vừa dứt lời, không khí đột nhiên trầm xuống, vẻ mặt Giang Khắc trở nên lạnh lẽo.
Anh nhấn công tắc, tiếng của máy sấy tóc dừng lại, trên mặt anh không có biểu cảm gì: "Được rồi."
Nhìn thấy Giang Khắc đặt máy sấy tóc chuẩn bị rời đi, thừa dịp anh đang cúi người, Thời Vũ nắm lấy cổ anh, nhẹ giọng nói: "Anh ghen rồi à?"
Giang Khắc chuyển động cánh tay, vừa định kéo cô xuống, cô gái nhỏ hai mắt sáng ngời, nói: "Anh biết làm thể nào để nhận lấy không? Chính là như vậy."
Giang Khắc vừa định nói "Liên quan gì đến anh", thì đã bị môi Thời Vũ chặn lại, so với lần trước hời hợt, lần này cô gái nhỏ nhẹ nhàng ngậm lấy môi anh, cố gắng cạy răng ra, muốn đẩy quả nho vừa cắn được một nửa vào trong miệng anh.
Giang Khắc mang dáng vẻ lạnh lùng cấm dục vô cùng kiên nhẫn, dù cô có hôn như thế nào, anh cũng không chịu mở miệng.
Cô tức giận cắn lấy môi anh, nhưng anh vẫn thờ ơ, vô cùng bình tĩnh.
Thời Vũ có chút nản lòng, ánh mắt ẩm ướt giống như nai con nhìn Giang Khắc, Giang Khắc bị ánh mắt này của cô khiêu khích, lúc cô đang muốn buông ra, đôi môi mỏng của anh bỗng nhiên khẽ mở, đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, lấy nửa quả nho kia vào trong miệng anh.
Đầu lưỡi chạm vào nhau, Thời Vũ rùng mình, ngón tay nắm lấy áo sơ mi của Giang Khắc, căng thẳng đến nỗi làm quần áo của anh ta bị nhăn.
Giang Khắc buông cô ra, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: "Vui chưa, hửm?"
Thời Vũ đỏ mặt, luống cuống gật đầu: "Vui chứ, làm lại lần nữa được không?"
Cô còn chưa hôn xong, Giang Khắc đã buông cô ra rồi.
"..." Giang Khắc.
"Ngủ sớm một chút." Giang Khắc nói xong câu này thì đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.
Ánh đèn vàng mờ ảo tràn ngập trên khuôn mặt Giang Khắc, anh ngồi ở trên giường trong khách phòng, cúi đầu nhìn một cái, không khỏi sửng sốt.
Cổ áo sơ mi trắng vẫn còn vương lại một chút