Thứ sáu, bầu trời trong xanh, ánh vàng rực rỡ của mặt trời ló ra khỏi khe nứt trong đám mây đen, mặt đất ẩm ướt bắt đầu khô lại, từ từ bốc hơi lên không trung.
Thời Vũ đang cùng các minh tinh tham gia chương trình quay lại cảnh quay của tập trước, tiếp tục ghi hình cho trò chơi mới ở Quảng trường Vân Nam.
Mấy ngày vừa rồi không gặp Điền Thanh, sắc mặc cô ta mệt mỏi, trang điểm vẫn không giấu đi được vẻ tiều tụy.
Nếu là bình thường, theo phép lịch sự, Thời Vũ sẽ tiến đến hỏi thăm một chút.
Nhưng bây giờ, Thời Vũ chỉ liếc nhìn cô ta một cái, lướt thẳng qua người cô ta, Lương Chiếu lúc này cũng đang tránh mặt cô ta.
Lúc cô đang ở trong phòng chờ nghỉ ngơi, Điền Thanh đi tới, trong tay còn mang theo một ly cà phê cho Thời Vũ, cô liếc mắt nhìn một cái nhưng không nhận lấy.
Điền Thanh cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, chủ động nói: "Chuyện trước đây, tôi xin lỗi, tôi đã hiểu lầm cô, cô có biết không, phụ nữ khi yêu đều rất ngốc."
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho cô." Thời Vũ nhìn cô nói.
Cho dù lời xin lỗi mà cô ta nói là thật hay giả, Thời Vũ cũng không muốn tiếp xúc với loại người như này thêm một lần nào nữa.
Từ lúc các tài khoản bloggers lên bài Thời Vũ xen vào chuyện tình cảm của bọn họ, mỗi lần tham gia trò chơi, Điền Thanh không biết vô tình hay cố ý nhắm vào cô, những việc này Thời Vũ đều biết, cô chỉ là không có vạch trần ra mà thôi.
Thời Vũ đứng lên nhìn cô: "Cô dùng phòng nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Thời Vũ đi ra ngoài, Điền Thanh ở phía sau cúi đầu, cầm chặt ly cà phê trong, cuối cùng vẻ mặt thất thần ném ly cà phê vào thùng rác.
Sau sự cố dây chuyền lần trước, bầu không khí ở trường quay lại hòa hợp ngoài ý muốn, còn có chút ngượng ngùng không nhìn thấy rõ.
Sau khi hoàn thành phần chơi nhóm, các đội sẽ chọn ra một người chơi xuất sắc đại diện đội để lên nhận giải thưởng.
Người được chọn phải đứng dậy ngẩng đầu lên, nhận lấy dải ruy băng cầu vồng từ trên trời rơi xuống, cuối cùng sẽ nhận được một món quà bí ẩn do tổ chương trình tài trợ.
Hôm nay Điền Thanh mặc đồ thể thao, cột tóc đuôi ngựa, đứng giữa đám đông, mở miệng: "Tôi chọn Thời Vũ."
Điền Thanh chọn cô, Thời Vũ nhướng mày, vô cũng ngạc nhiên.
Dù sao đây cũng là thời khắc nổi bật, cô cũng sẽ nhường lại.
"Tôi cũng chọn cô ấy!" Có thành viên trong đội kêu lên.
Lúc Thời Vũ chơi trò chơi, vừa nhiệt tình lại nghiêm túc, còn kể chuyện cười điều chỉnh bầu không khí.
Các thành viên trong nhóm cũng lần lượt chọn cô ấy.
"Thời Vũ."
"Được, vậy Thời Vũ lên đi." Đạo diễn huýt một tiếng.
"Đạo diễn, tôi lên hỗ trợ." Lương Chiếu giơ tay.
Máy quay đã chuẩn bị sẵn sàng, Thời Vũ bước từng bước từng bước tiến lên bậc thang, vừa mới bước lên đến nơi, Lương Chiếu đang đứng ở bên cạnh vốn là vẫn đang tươi cười bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, anh ta sải bước vọt tới, đẩy Thời Vũ một cái.
Lực mạnh tấn công tới, Thời Vũ loạng choạng ngã xuống bậc thềm, mắt cá chân chạm xuống đất phát ra tiếng "cạch", truyền tới cảm giác đau.
Cùng lúc đó, ống kính bên cạnh đập thẳng xuống một cách mất kiểm soát.
Lương Chiếu do tránh đi quá muộn nên đã bị góc ống kính máy quay làm bị thương, anh ta ngất ngay tại chỗ.
"Lương Chiếu!" Sắc mặt Điền Thanh thay đổi ngay lập tức.
Nhóm người của tổ tiết mục rối rít đi lên, có người hoảng sợ kêu to: "Gọi xe cấp cứu nhanh lên."
Thời Vũ bị ngã ngồi ở dưới đất, không chỉ có nmắt cá chân truyền tới cảm giác đau, cánh tay vừa tồi do ngã trên mặt đất, có cát dính vào vết thương, đau đớn vô cùng.
Khi Thời Vũ được đưa lên xe cấp cứu, xuyên qua kính xe, cô nhìn thấy Điền Thanh đang đau lòng khóc lóc bên ngoài xe.
Thời Vũ dựa vào cửa sổ xe, cảm giác ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng không nhịn được nữa mà ngủ thiếp đi.
_
Giang Khắc đang ngồi trong văn phòng, anh đang có một cuộc họp video với các đối tác.
Tiền Đông Lâm hốt hoảng chạy vào, không ngừng hét lên: "Không xong, không xong rồi."
Giang Khắc lạnh lùng liếc anh một cái: "Không gõ cửa sao?"
"Bây giờ chuyện này còn quan trọng sao, anh là cái đồ tra nam, giờ phút này mà vẫn còn có tâm tư kiếm tiền, " Tiền Đông Lâm kêu to, bắt đầu chỉ trích anh, "Anh có biết chị dâu đang bị thương không, cô ấy ở tổ tiết mục đập đầu bị thương, bây giờ đang hôn mê trong bệnh viện...!"
Tiền Đông Lâm vẫn đang lải nhải, khi anh ngẩng đầu lên, người đã vội vã chạy ra ngoài.
Màn hình máy tính trên bàn làm việc của Giang Khắc vẫn còn đang hiện cuộc họp video, đối tác người ngoại quốc ở đầu dây bên kia không ngừng kêu to: "Giang, Giang, anh đâu rồi?"
Tiền Đông Lâm đi tới, giải thích tình huống với bên kia một chút, sau đó tắt máy tính.
Anh ta liếc nhìn về phía cửa, cười một cái, còn nói rằng anh không quan tâm tới Thời Vũ, khi nghe tin Thời Vũ xảy ra chuyện anh còn lo lắng hơn bất kỳ ai.
Trên đường đi tìm Thời Vũ, Giang Khắc liên tục gọi điện cho cô, nhưng không có ai trả lời.
Đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng bíp lạnh lùng, vẻ mặt Giang Khắc ảm đạm, cuối cùng anh ném điện thoại sang một bên.
Giang Khắc có chút phiền não ấn xương mày, lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng.
Anh không biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào.
Sống gần ba mươi năm, mọi kế hoạch, mọi quyết định đều nằm trong tầm kiểm soát chính xác của anh.
Mà bây giờ, lần đầu tiên trong lồng ngực anh xuất hiện một cảm xúc không thể kiểm soát, cũng không thể ngừng lại được.
Nếu như Thời Vũ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không, anh không thể nghĩ tới.
Giang Khắc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, bất giác tăng ga, xe phóng thẳng về phía trước, vượt mấy lần đèn đỏ.
Giang Khắc cũng không thèm quan tâm đến xe cảnh sát đang chạy theo ảnh ở phía sau.
Cảnh sát giao thông ở bên ngoài kính xe, liên tục vẫy tay với Giang Khắc, cũng không ngừng bật đèn cảnh báo.
Xe cuối cùng cũng dừng lại, cảnh sát giao thông có chút tức giận: "Anh đã vi phạm luật, chạy quá tốc độ."
Sau khi nói xong, cảnh sát giao thông đang cúi đầu lấy mấy tờ giấy phạt.
Cửa kính xe hạ xuống, để lộ một khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng.
Giang Khắc không nói lời nào, từ trong ví lấy ra một xấp tiền giấy đưa cho anh ta.
Cảnh sát bị khí thế của Giang Khắc làm cho kinh ngạc, đang định giáo dục anh vài