Cuối cùng câu hỏi đó bị Thời Vũ cười trừ rồi cứ thế mà lướt qua, sau khi tụ tập với bọn họ xong, Thời Vũ về đến nhà thì nhận được điện thoại của ba Thời, ông ở bên kia điện thoại cười cười hỏi: “Sắp đến giao thừa rồi, nếu không có việc gì thì con về sớm đi.”
Thời Vũ ngồi trên sofa, do dự nói: “Ba, con định Tết năm nay sẽ về thị trấn Thanh Thủy thăm bà nội.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, giọng điệu của ba Thời ngập ngừng: “Có phải vì dì Thịnh và Gia Du không, hay là ba để bọn họ …”
“Không phải đâu ạ, con chỉ nghĩ là bà nội có thể một mình nuôi nấng con, cũng không dễ dàng gì, bà ấy cũng đã già, bên cạnh lại không có con cái…” Thời Vũ thấp giọng giải thích, cô mỉm cười, “Trước đây không phải mẹ đã dạy con sao, con cái nhà họ Thời không được quên cội nguồn”.
Năm Thời Vũ lên sáu tuổi bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó bị bán đến thị trấn Thanh Thủy, bà nội Lý cả đời không có con gái nên đã mua cô về. Cuộc sống tuy vất vả nhưng bà cụ rất thương cô, những gì mà mấy đứa trẻ nhà khác có, cô cũng không thiếu.
Ba Thời lúc này mới yên lòng, ông lên tiếng nói: ” Được rồi, con giúp ba chào hỏi bà một tiếng nhé.”
“Được ạ, ba nghỉ ngơi sớm một chút.” Thời Vũ dặn dò.
Tết đang đến gần, tiết trời se lạnh, mùa xuân đang về, trên những cành đào có những nụ hoa đang hé trên nền tuyết trắng, đung đưa trong cơn gió lạnh. Trên khắp các con đường, ngõ hẻm, đâu đâu cũng dán những câu đối, những ánh mắt thích rú rạng ngời của bọn trẻ.
Thời Vũ đã nghỉ phép mấy ngày trước, hôm nay cô thu dọn đồ đạc ở nhà Giang Khắc, đến ga đường sắt cao tốc. Giữa trưa, Giang Khắc quay lại tìm tài liệu, nhìn thấy Thời Vũ đang thu dọn đồ đạc vào trong vali, anh nhíu mày, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn.
“Em đi đâu vậy?”
“Đi thăm bà nội, không phải em đã nói trước với anh rồi à?” Thời Vũ đang ngồi dưới đất xếp quần áo.
Tâm trạng đang suy sụp của anh đột nhiên yên tâm trở lại, bản thân Giang Khắc cũng không phát hiện ra sự thay đổi này, anh hỏi: “Em đi chuyến mấy giờ?”
“Hai giờ chiều.” Thời Vũ trả lời.
Giang Khắc liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Lát nữa anh đưa em đi.”
“Được rồi, cảm ơn anh trai.” Thời Vũ không thèm ngẩng đầu lên, cô tiếp tục xếp quần áo.
“Em đi mấy ngày?” Giang Khắc đột nhiên hỏi.
Thời Vũ đưa lưng về phía anh, đang xếp quần áo vào trong vali, cô không giỏi sắp xếp cho lắm, một đống đồ chồng lên nhau. Cô không rảnh quan tâm đến Giang Khắc, thuận miệng trả lời: “Lâu lắm rồi em không về, lần này về chắc là ở một tuần.”
Giang Khắc đi tới, cúi người bế cô gái nhỏ lên, giọng điệu bất lực: “Đừng dọn nữa.”
“Để anh.” Giang Khắc bất lực nói.
Không ai có thể ngờ rằng, đường đường là chủ tịch tập đoàn Tấn Thăng, lại cam chịu sắp xếp hành lý cho cô gái nhỏ. Nếu Tiền Đông Lâm và những người khác đều có mặt ở đây, bọn họ nhìn thấy cảnh này nhất định phải rớt hàm.
Chỉ trong chốc lát, Giang Khắc đã giúp cô sắp xếp đồ đạc xong, cô gái nhỏ đang ngồi trên giường mặc váy rung chân, bắp chân trắng gầy làm cho cổ họng anh căng cứng.
Thời Vũ nhìn thấy đồ đạc đã sắp xếp xong, cô đang muốn nhảy xuống, ánh mắt của người đàn ông tối xuống, anh trầm giọng hỏi: “Lại không mang dép à?”
Thời Vũ sợ anh nổi giận, đầu óc cô vô cùng linh hoạt, cô nhẹ giọng làm nũng nói: “A em quên mất, hay là anh ôm em ra ngoài đi.”
Giang Khắc đứng bất động, nhưng khi anh bắt gặp đôi mắt to tròn đen láy kia, trong lòng lại có chút phiền não.
Càng ngày anh càng hết cách với cô.
Anh hơi khom người xuống, còn chưa kịp đưa tay ra thì cô gái nhỏ đã giang tay ra lao về phía anh.
Khi cô gái nhỏ đập vào người anh, Giang Khắc chỉ có thể vươn tay đỡ mông cô, lùi lại vài bước. Thời Vũ tranh thủ vòng tay qua cổ anh, cả người như một con bạch tuộc dính chặt lấy anh.
“Sao anh cứ tức giận với em vậy?” Thời Vũ hỏi anh.
“Bởi vì em không nghe lời.” Giang Khắc mím chặt môi.
Trong thời gian chung sống với Thời Vũ, thói quen sinh hoạt của cô với Giang Khắc rất khác nhau. Cô gái nhỏ thích ăn kem lạnh vào mùa đông, nhưng ăn vào lại đau bụng.
Mỗi lần bị Giang Khắc bắt gặp, cô đều nói không dám nữa, nhưng thật ra lần sau Thời Vũ vẫn dám.
Lúc ngủ cũng vậy, phòng của hai người kế nhau, sáng sớm Giang Khắc chuẩn bị đi làm đều đến phòng cô gái nhỏ xem một chút, không có lần nào mà chăn không bị cô đạp xuống đất.
Cô cũng không thích mang dép trong nhà cho lắm, cả ngày để chân trần đi tới đi lui trong nhà.
Thời Vũ tự biết mình sai, nhìn thấy anh tiếp tục lạnh mặt, cô ôm lấy cổ anh, hôn lên đôi môi mỏng của Giang Khắc, môi hai người kề sát vào nhau, hương vị ngọt ngào tràn vào bên trong.
Vừa hôn xong, Thời Vũ vòng tay qua sau cổ anh, chạm vào gai cột sống đang nhô lên, dỗ dành: “Anh đừng giận em nữa nhé.”
Trên trán Giang Khắc lấm tấm mồ hôi, giọng nói không tự chủ được: “Đừng nhúc nhích.”
…
Sau khi mọi chuyện được thu xếp ổn thỏa, Giang Khắc gọi điện thoại cho trợ lý, giọng nói bình tĩnh như trước: “Buổi chiều, anh thay tôi ký hợp đồng M&A với Đại học Kinh doanh*.”
(*) Mình cũng không biết nên dịch thành trường gì nữa, chữ Thương này hay gặp trong mấy trường Công thương như trong Đại học Kinh doanh và Công nghệ Bắc Kinh, Đại học Kinh doanh và Công nghệ Chiết Giang í, tên trường không cụ thể lắm nên mình dịch tạm thế nhé.
Dặn dò trợ lý xong, Giang Khắc lái xe đưa Thời Vũ đến ga tàu cao tốc. Dọc đường đi, Giang Khắc cũng không nói lời nào, không khí trong xe hình như hơi thấp. Thời Vũ cũng không để ý tới cái này, bởi vì lúc này, cô vội vàng kiểm tra thông báo, tối hôm qua cô còn phải ghi hình cho chương trình đến tận khuya, cho nên cô vì mệt mỏi mà ngủ quên trên xe.
Sau khi đến ga tàu cao tốc, còn một tiếng nữa mới đến giờ khởi hành, Thời Vũ biết Giang Khắc đang bận, cô nói: “Anh, em đi trước nhé, bye bye.”
“Chờ một chút.” Giang Khắc gọi cô.
Thời Vũ quay đầu nhìn lại, ánh mắt khó hiểu: “Hả? Sao vậy?”
“Băng cá nhận trên tay anh bung ra rồi, em có cái mới không?” Sắc mặt Giang Khắc mặt không đổi, anh đút tay vào trong túi áo khoác, dùng sức cọ vào băng cá nhân, ấn mạnh vào vết thương, vết thương ban đầu sắp lành bỗng chảy máu.
Thật ra thì cái vết thương này là lúc trước Giang Khắc ở phòng làm việc vô tình bị dao rọc giấy cắt phải, anh cảm thấy không có gì to tát cả, Tiền Đông Lâm cứ nằng nặc đòi dán băng cá nhân lên cho anh.
Thời Vũ không biết chuyện này, cô lập tức cảm thấy đau lòng, đôi mắt ngấn lệ: “A, đưa tay em xem nào.”
“Thôi, tìm một
chỗ ngồi xuống trước đã.” Giang Kình đề nghị.
Giang Khắc người luôn tỏ ra lạnh lùng, anh vẫn luôn bình tĩnh gây rắc rối cho người khác khi ai đó vô tình bước vào lãnh địa của anh.
Hoặc chính anh ấy cũng không nhận ra, anh cũng rất dính người.
Hai người đi đến phòng nghỉ ngơi, Thời Vũ lấy khăn giấy trong túi ra lau vết thương cho anh, băng bó vết thương cho anh rồi nói: “Đừng để bị ướt.”
“Ừm.”
Thời Vũ bỗng nhớ ra gì đó, cô lấy trong túi ra một hộp băng cá nhân hình Mickey màu hồng, đưa cho anh: “Nếu anh cần thay băng thì có thể dùng cái này.”
Giang Khắc không nhận, giọng anh nhàn nhạt: ” Chờ em về thay cho anh.”
Thời Vũ ngẩn người, một lúc sau mới lên tiếng trả lời: ” Được.”
—
Thị trấn Thanh Thủy cách Bắc Kinh không xa lắm, Thời Vũ ngồi tàu hơn hai tiếng thì đến nơi. Nguồn thu nhập của thị trấn Thanh Thủy chủ yếu từ du lịch, phát triển cũng không tồi.
Năm trước, Thời Vũ đã cải tạo nơi ở của bà cụ từ trong ra ngoài. Vừa xuống ga tàu cao tốc, Thời Vũ bắt taxi, vừa đến cửa nhà, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Bà nội!”
“Ôi, Tiểu Vũ trở về rồi.” Bà nội từ trong phòng từ từ đi ra.
“Bà nội, bà nhớ con không?” Thời Vũ đặt hành lý xuống, khoác tay bà, bắt đầu làm nũng.
“Bà nội mỗi ngày đều nhìn thấy con trên TV.” Bà nội vỗ vỗ tay cô, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Con đừng mua đồ cho bà nữa, nhất là mấy ngày này, con nhìn phòng bà xem, sắp không chứa nổi nữa rồi, một bà già như bà thì cần nhiều đồ như vậy làm gì, con cứ tiết kiệm tiền để mình dùng đi.”
Thời Vũ cười: “Con có tiền mà, bà cứ yên tâm.”
“Bà nội, con đói rồi!” Thời Vũ sợ bà già cằn nhằn nên nhanh chóng chuyển đề tài.
“Ai ui, nồi sủi cảo của bà chắc đã chín rồi.” Bà cụ lau tay vào tạp dề rồi đi về phía nhà bếp.
Trở về nơi mình sống lúc còn bé, Thời Vũ quan sát xung quanh, vẫn là ngôi nhà quen thuộc, khăn trải bàn màu xanh lá cây, bó hoa loa kèn bên cửa sổ, rèm cửa màu xanh lam, ga trải giường hình hoa, tất cả đều cũ kỹ.
Thời Vũ ngồi xuống sofa làm bằg gỗ, cô gửi tin nhắn cho Giang Khắc báo bình an, sau đó vào bếp giúp bà nội.
Tiểu Vũ Mao: 【Em đến nơi rồi, ở đây thoải mái lắm, có cơ hội sẽ dẫn anh đến đây, nếm thử sủi cảo bà nội em làm, ngon lắm đấy. 】
Lúc Giang Khắc nhận được tin nhắn này, anh đang xử lý tài liệu, anh trả lời “OK”.
Ngày hôm sau là hai mươi chín Tết, sắp đến ngày đoàn tụ gia đình. Giang Chính Quốc rất sĩ diện, lúc này mới nhớ tới mình có một người vợ, cộng thêm lão gia tử đã lên tiếng, Giang Chính Quốc để hai người con trai của mình đến viện điều dưỡng đón bà Giang về nhà.
Giang Khắc lái xe, Giang Phong Nhiên ngồi trên ghế lái phụ, cậu đang nhàm chán chơi game. Đi được nửa đường, Thời Vũ gọi điện thoại tới, Giang Khắc không đeo airpods, trực tiếp mở loa ngoài.
Vừa nghe thấy giọng của Thời Vũ, Giang Phong Nhiên chen vào một câu, giễu cợt: “Ăn tết cũng không quên quấn lấy ah tôi à.”
“Cậu ——” Thời Vũ nghẹn mất mấy giây.
Chờ đến khi Thời Vũ phản ứng lại, cô nghĩ tới lúc trước bị livestream của Giang Phong Nhiên lừa, cô giận dữ nói: “Trả lại tiền cho tôi!”
Giang Phong Nhiên cười lạnh: ” Muộn rồi.”
“Tôi đã dùng nó để mua thiết bị livestream xịn hơn, lừa được nhiều cô gái ngu ngốc giống cô hơn.” Giang Phong Nhiên không biết xấu hổ mà bổ sung thêm một câu.
“Giang Khắc, sao anh lại có đứa em trai súc sinh như vậy chứ?” Thời Vũ ở đầu bên kia điện thoại bình tĩnh nói.
Giang Phong Nhiên tức giận đến mức muốn mắng người, nhưng anh trai lại lạnh giọng cảnh cáo: “Em đừng có chọc cô ấy.”
… Không cần phải thiên vị như vậy chứ, rốt cuộc là ai chọc giận ai.
Hai người đến bệnh viện Nhã Sơn, Giang Phong Nhiên đi theo sau Giang Khắc, trên người mặc một bộ vest chỉnh tề, hai tay ôm khoanh lại, không hiểu sao khi đến đây, Giang Khắc lại cảm thấy ngột ngạt.
Hai ngày nay tâ tình của mẹ Giang không tệ, lúc bọn họ bước vào, người phụ nữ yên tĩnh ngồi trên giường chơi trò chơi ghép hình.
Sau khi nghe tiếng, mẹ Giang ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Phong Nhiên ở phía sau Giang Khắc, trong mắt tràn đầy vui mừng: “Phong Nhiên, con tới thăm mẹ à?”
“Đến để mẹ xem con gầy đi chút nào chưa?”
So với sự nhiệt tình của mẹ Giang, Giang Phong Nhiên lạnh lùng hơn rất nhiều, khi gọi điện cho mẹ, cậu cũng không nói gì nhiều. Nhưng không điều gì cản trở được tình yêu của mẹ Giang dành cho cậu.
Giang Khắc nhìn hai người bọn họ, giọng nói rất bình tĩnh: “Con đi làm thủ tục xuất viện.”
Sau khi mọi việc xong xuôi, Giang Khắc lái xe đưa hai người về nhà họ Giang. Giang Khắc yên lặng lái xe, mẹ Giang ngồi ở ghế sau nắm tay Giang Phong Nhiên.
“Phong Nhiên, hôm sinh nhật con, mẹ có nấu mì trường thọ cho con, nhưng y tá nói con bận học không đến được.”
“Gần đây con có khỏe không? Đã có bạn gái chưa, ” Mẹ Giang nhìn Giang Khắc ngồi ở ghế trước, cố ý hạ giọng, ghé vào tai cậu con trai nhỏ, “Bà ngoại của con có để lại nhẫn cho mẹ, khi con kết hôn, mẹ tặng lại cho bạn gái con.”
Trong mắt mẹ Giang tràn ngập yêu thương, như thể bà là một người mẹ bình thường, nhưng, dù có bình thường hay không, bà cũng chưa từng nhìn thấy Giang Khắc.
Giang Khắc nhàn nhạt lái xe, đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Thời Vũ. Cô đăng một bức ảnh bầu trời nơi cô đang ở, những ngọn núi trập trùng, hoàng hôn lộng lẫy, sắc trời vô cùng đẹp.
Cô gửi đến một tin nhắn: Nhìn xem, đây là giang sơn mà trẫm đã xây cho nàng.
Nhìn thấy mấy câu này của Thời Vũ, không biết vì sao, tâm trạng của Giang Khắc đột nhiên tốt lên, thậm chí anh còn cười thành tiếng.