*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời Vũ ngồi xổm trên mặt đất, cô lấy tay áo lau đi nước mắt còn đọng trên khóe mắt, cô mở điện thoại thu hồi tin nhắn kia, cô soạn tin nhắn lại lần nữa: 【Mấy lời anh nói lần trước còn tính không? 】
Ý cô là lần trước Giang Khắc nói muốn ở bên cô lần nữa, còn bảo cô suy nghĩ kỹ một chút.
Giang Khắc chắc là đang bận rộn, anh vẫn chưa trả lời, thật lâu sau anh mới đáp lại một chữ: 【(Vẫn còn) Tính.】
Lông mi Thời Vũ run lên, cô cầm điện thoại nghiêm túc soạn tin nhắn: 【Em có đáp án rồi, thứ bảy, anh cùng em đến Yến Sơn đi, rồi em nói cho anh đáp án.】
【Được.】 Giang Khắc trả lời.
Thứ bảy, Thời Vũ mặc một chiếc váy lụa mỏng màu xanh lam, mái tóc đen nhánh buông sau lưng, lông mày mảnh, đôi môi mỏng đỏ mọng khiến người ta không khỏi cảm thấy chói mắt.
Thời Vũ đến Yến Sơn trước Giang Khắc. Không lâu sau, Giang Khắc đã đến, anh mặc áo sơ mi trắng, quần đen, mày ngài mắt phượng, vẫn anh tuấn như trước, sắc mặt so với trước đó cũng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng, khi nhìn thấy anh, cô nhớ đến nỗi đau mà anh đã chịu đựng trước kia, cả trái tim cô như bị đè nén.
Giang Khắc không phát hiện ra sự khác thường trong ánh mắt cô, anh mở miệng: “Em muốn đi đâu?”
“Bên kia, “Thời Vũ chỉ vào đài ngắm sao cách đó không xa, đuôi mắt cong cong, “Ngồi ở đó hình như có thể nhìn thấy sao đó.”
Giang Khắc gật đầu, cùng cô đi tới. Đài ngắm sao nằm ở giữa sườn núi, hai người đi bộ một lúc mới đến, Thời Vũ chọn một tảng đá bằng phẳng rồi ngồi xuống, Giang Khắc cũng ngồi xuống với cô.
Hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, ban đêm gió núi thổi qua, thổi bay vài sợi tóc trước mặt Thời Vũ, dán lên mặt cô. Càng về khuya sương mù càng dày đặc, theo gió thổi đến, hai vai cô gái nhỏ khẽ run lên.
Giang Khắc thấy vậy lập tức cởi áo khoác xuống khoác lên người cô, có thêm một chiếc áo ấm phủ lên người, Thời Vũ nhẹ giọng nói cảm ơn.
Một lát sau, Thời Vũ nhìn thẳng về phía trước, cô nói: “Thực ra thì tin nhắn mà em gửi cho anh sau khi anh về nước ấy, tin nhắn ngày hôm đó là lời lúc em tức giận thôi, lúc anh đi công tác, em có gọi đến khách sạn của anh, là một người phụ nữ đã nghe máy, em đã … … rất tức giận, em nghĩ một hồi, cũng muốn chọc giận anh một chút. “
Mi mắt Giang Khắc giật giật, anh không nghĩ lại có chuyện như vậy, anh lên tiếng giải thích: “Anh lúc ấy đang tắm, tắm xong đi ra mới phát hiện, sau đó đã gọi nhân viên an ninh đến dẫn cô ta đi rồi.”
“Anh không hứng thú với người khác, anh chỉ có hứng thú với em thôi.” Ánh mắt Giang Khắc trầm trầm, anh lại bổ sung thêm một câu.
Những lời này vừa nói xong, Giang Khắc lại nhớ ra gì đó, anh rũ mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có một chút khàn khàn: “Ngày hôm đó mất khống chế, anh xin lỗi.”
Thời Vũ gật đầu, cô nhận lời xin lỗi này.
Một lúc sau, Thời Vũ lên tiếng hỏi: “Sao mấy ngày nay anh không liên lạc với em?”
Giang Khắc sững sờ một lúc, anh không nghĩ đến cô sẽ hỏi vấn đề này, anh do dự một hồi, khóe môi nhếch lên tự giễu: “Anh đi khám bệnh, nhưng mà bây giờ thì ổn cả rồi.”
Anh không nhìn vào Thời Vũ, ánh mắt không có tiêu điểm nhìn về phía trước, nhưng thật ra là trong lòng anh đang lo lắng Thời Vũ sẽ có cái nhìn khác về anh.
Đột nhiên, ngón út của cô duỗi ra, móc vào ngón cái của anh, ấn nhẹ, cô không nói gì, đây là cách mà cô an ủi của anh.
Thời Vũ cười một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, cô nói: “Thật ra thì em có đáp án rồi.”
“Em với anh ở đây đợi hai mươi phút, nếu đêm nay có sao, chúng ta ở bên nhau đi.”
Giang Khắc theo bản năng nhìn lên bầu trời, bóng đêm xanh thẳm, ngoại trừ đèn đường, bầu trời ảm đạm không có lấy một ánh sao, chỉ có tầng mây thật dày, bình thường như bao ngày khác.
Trong vòng hai mươi phút mà có sao, chuyện này căn bản không thể nào xảy ra.
Nhưng cho dù như vậy, đây cũng là một cơ hội, Giang Khắc gật đầu trả lời: “Được.”
Trong khoảng thời gian này, có gió, có ánh sáng, có mây, tầng mây cứ đến rồi lại đi, nhưng không có một ngôi sao nào xuất hiện.
Trong lòng Giang Khắc ôm một tia hy vọng nhưng không thành, anh nhìn lên bầu trời, không có lấy một vì sao.
Thời Vũ ngồi cùng anh mười phút, sau đó cô đứng dậy: “Em thích những thứ phát sáng, nếu không có, em về đây.”
Cô đứng dậy, vừa bước được một bước đã bị một lực cực lớn kéo lại, khuôn mặt Giang Khắc lạnh lùng, anh trực tiếp kéo cô vào trong lòng mình.
Thời Vũ loạng choạng, ngã vào vòng tay của người đàn ông, cô yên lặng ngồi trên đùi anh.
Cô âm thầm nhìn Giang Khắc, vẻ mặt anh u ám, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt chớp chớp.
Thời Vũ biết rằng bây giờ anh đang rất tức giận.
“Anh nhắm mắt lại đi, em cho anh xem một thứ.” Thời Vũ nói.
Mặc dù rất tức giận, Giang Khắc vẫn làm theo lời cô. Anh nhắm mắt lại, anh sợ Thời Vũ nhân cơ hội chạy trốn nên chỉ có thể ôm chặt cô vào lòng.
Đợi một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, Giang Khắc có chút không kiên nhẫn, anh vừa định mở mắt lên.
Một cánh môi mềm mại áp lên, mềm mại như một chiếc lông vũ.
Trái tim Giang Khắc run lên, anh duỗi tay ra, đặt ở sau đầu Thời Vũ, hướng về phía cô, hôn cô say đắm.
Thời Vũ bị anh hôn đến mức không thở nổi, hai mắt cô có chút ướt, Giang Khắc từ từ di chuyển xuống, chậm rãi hôn lên cổ cô, giống như bị kiến cắn, vừa tê vừa ngứa, khiến cả người cô không tự chủ được mà ngã xuống.
“Anh đã cho em thứ sáng nhất rồi.” Thời Vũ lắc chiếc nhẫn kim cương trên tay về phía anh.
Giang Khắc không nói gì, ánh mắt anh có chút đỏ, tiếp tục hôn cô.
Cuối cùng anh cũng biết cảm giác có được hạnh phúc là như thế nào, là khi có cô, đây mới là hạnh phúc.
Hai người tiếp tục hôn nhau, vừa nồng cháy vừa thân mật. Đột nhiên, một ngôi sao rất nhỏ xuất hiện từ những đám mây, tỏa ra ánh sáng.
Đêm nay có gió, còn có ánh sao rơi vào trong mắt em.
Giang Khắc nghĩ, anh đã hái được ngôi sao của riêng mình rồi.
Một lần nữa hai người ở bên nhau, Giang Khắc không biết xấu hổ mà đến nhà Thời Vũ ở.
Anh đối với người ngoài đều là —— “Vũ Mao nhà tôi không cho phép”, “Vũ Mao nhà tôi không cho”, lúc này anh đã về đến nhà, không còn cùng Tiền Đông Lâm và Từ Chu Diễn bọn họ ăn chơi trác táng nữa.
Tiền Đông Lâm trốn trong góc, lấy nước mắt rửa mặt: “Cẩu độc thân không xứng, em phải tìm người cùng em yêu đương.”
Từ Chu Diễn ở trong góc gạt tàn thuốc lá, khóe miệng anh khẽ nhếch lên phụ họa.
Tâm tư của anh không đặt vào trong cuộc trò chuyện này.
Sau khi Thời Vũ và Giang Khắc làm hòa với nhau, đã nửa tháng trôi qua, anh và Nguyễn Sơ Kinh không có liên lạc với nhau.
Từ sau lần hai người họ vô cớ bị quấy rầy ở khách sạn, Nguyễn Sơ Kinh đã coi anh như người qua đường, Từ Chu Diễn bị phân tâm đến mức anh đứng dậy châm thuốc, không nói tiếng nào.
Cuối cùng hai người không có làm, Nguyễn Sơ Kinh mặc quần áo tử tế, một mình rời đi.
Đây là cách mà bọn họ bắt đầu chiến tranh lạnh.
Hơn nửa tháng nay, Từ Chu Diễn không chủ động liên lạc với Nguyễn Sơ Kinh. Anh đã quen với cách xử lý này, phụ nữ không thể quá nuông chiều, phải đè nén tính khí nóng nảy của bọn họ xuống, cho nên anh thường chọn xử lý lạnh.
Theo kinh nghiệm từ những người phụ nữ mà anh biết trước đó, đối phương sẽ tự tìm đến cửa, làm nũng với anh, mọi chuyện lại vui vẻ như cũ.
Nhưng mà lần này, anh lại đụng phải tấm sắt như Nguyễn Sơ Kinh.
Khoảng thời gian này, cho đến tận bây giờ, Nguyễn Sơ Kinh chưa từng đến tìm anh, giống như cô sắp biến mất khỏi thế giới của Từ Chu Diễn.
Giang Khắc đang chuẩn bị về nhà, điện thoại di động reo lên, anh ra hiệu cho Tiền Đông Lâm đi ra ngoài.
Anh liếc nhìn người gọi, cau mày nhận cuộc gọi: “Anh Giang, phu nhân lại phát bệnh…”
“Biết rồi.” Giang Khắc lạnh giọng nói.
Lúc Giang Khắc gọi điện thoại tới, Thời Vũ đang ở nhà tập yoga.
Anh cân nhắc một hồi: “Mẹ anh bị bệnh, em có thể cùng anh đi xử lý được không?”
Giang Khắc cuối cùng cũng chủ động để cô đi cùng, không còn giống như lúc trước, anh gạt cô sang một bên, tự mình xử lý.
Sau khi đưa ra được kết luận này, Thời Vũ gật đầu: “Được.”
Hai người nắm tay nhau đến bệnh viện Nhã Sơn, vừa đến phòng bệnh đã nghe thấy tiếng người phụ nữ gào thét thảm thiết, không dừng lại được.
Khi Giang Khắc và Thời Vũ nắm tay nhau cùng xuất hiện ở cửa phòng bệnh, người phụ nữ tóc tai bù xù, đồng tử co
rút lại, bà ta hét lên, nắm lấy cuốn sách trên bàn, hung hăng đập nó vào người bọn họ.
Ánh mắt Thời Vũ thay đổi, theo bản năng cô chắn trước mặt anh.
Nhưng may mắn là không đập trúng.
“Cút ngay! Mày tới đây làm gì?”
“Ả này là ai? Cô ta vẫn luôn quấn lấy mày đúng không? Mày cũng xứng à?”
“Mày nghe mẹ, cô ta sẽ rời khỏi mày nhanh thôi.”
Người phụ nữ vừa la hét, vừa vùng vẫy khóc, rồi cả người ngã nhào xuống đất.
Nhân viên y tế đưa bà ta giường, giữ bà ta lại.
Y tá nghiêng đầu hỏi anh: “Giang tổng, cần tiêm không?”
Mỗi khi mẹ Giang phát bệnh, trừ khi phát bệnh rất nghiêm trọng, nếu không bọn họ sẽ không tiêm thuốc giúp bà bình tĩnh lại.
Mẹ Giang có vẻ rất phụ thuộc vào người con trai cả này, mỗi khi khó khăn bà đều mong có người đến gặp bà, lúc này chỉ cần Giang Khắc xuất hiện, vài câu trấn an của anh sẽ làm dịu cảm xúc của bà xuống.
“Tiêm đi, ” Giọng Giang Khắc nhàn nhạt, anh dừng một chút, “Sau này nếu không có chuyện gì quan trọng thì không cần gọi cho tôi.”
Y tá gật đầu, đang chuẩn bị tiêm vào trong da người phụ nữ, Thời Vũ bỗng nhiên lên tiếng: “Chờ một chút.”
Cô buông tay Giang Khắc ra, đi về phía người phụ nữ, ôn tồn nói: “Chào dì Giang, con là Thời Vũ.”
Thời Vũ đứng cách người phụ nữ vài bước, dần dần nâng cao âm lượng: “Tại sao Giang Khắc lại không xứng có được hạnh phúc, chỉ vì dì không hạnh phúc sao? Đây là logic gì chứ. Quan trọng là, con sẽ không bao giờ rời xa anh ấy, luôn luôn như vậy.”
“Cuối cùng, con không quan tâm dì đang giả điên hay thật sự phát bệnh, nếu là vế trước, Giang Khắc và con sau này sẽ không đến thăm dì nữa, còn nếu là vế sau, mấy dịp lễ Tết bọn con sẽ đến thăm dì, để cho dì nhìn thấy, cuộc sống mỗi ngày của Giang Khắc tốt đẹp biết bao nhiêu.”
Thời Vũ nói xong, cô xoay người nắm tay Giang Khắc, mặc kệ người phụ nữ phía sau điên cuồng gào thét, hai người rời khỏi bệnh viện Nhã Sơn.
Mọi chuyện đều qua cả rồi.
Từ giờ trở đi, có em ở đây.
Đầu tháng 5, bát giác anh* nở rộ, gió thổi vi vu, hương thơm lan tỏa khắp nơi.
(*) Bát giác anh là hoa này nhe, mình tra từ điển thấy dịch là hoa anh đào, tìm hình xong lại thấy không giống lắm -.-
Tối chủ nhật, Thời Vũ bị trợ lý che mắt, dẫn cô đến một bữa tiệc.
Ánh đèn tối đi, Thời Vũ cảm giác mình đang đứng trong một căn phòng trống trải, cô thấy hơi khó chịu.
Lúc cô đang chuẩn bị tháo bịt mắt xuống, xung quanh cô lại vang lên tiếng chúc mừng: “Sinh nhật vui vẻ!”
“Bùm” một tiếng, dải lụa màu cùng bông tuyết thay nhau rơi trên người cô.
Thời Vũ mở mắt ra, cô phát hiện mình đang đứng ở chính giữa, bạn và các đồng nghiệp thân thiết đứng xung quanh, Giang Khắc đẩy chiếc bánh kem xuất hiện trước mặt cô.
“Sinh nhật vui vẻ.” Ánh mắt Giang Khặt dán chặt lên cô, khóe miệng anh nở một nụ cười.
Thời Vũ bị bao vây tứ phía, Giang Khắc đã tổ chức cho cô một buổi tiệc lớn.
Xung quanh cô là lâu đài, những ngọn nến, bóng bay, khung cảnh giống như một câu chuyện cổ tích mộng mơ.
Bọn họ từng người tiến đến ôm chầm lấy cô, nói mấy câu chúc mừng sinh nhật.
Bữa tiệc bắt đầu, mọi người đều rất vui vẻ, đến lượt Từ Chu Diễn, anh dang hai tay, khóe môi nhếch lên: “Anh Chu Diễn sẽ không ôm em, anh sợ bị người nào đó đánh.”
(*) Từ Chu Diễn dang tay như này (dang tay kiểu spread out his hands ấy, mình cũng chẳng biết dịch như nào mới đúng), sợ mấy cô hiểu lầm thành dang tay ra ôm -.-
Đôi mắt anh đảo một vòng xung quanh, anh hắng giọng, lơ đãng nói: “Sơ Kinh đâu? Sao anh không thấy cô ấy.”
“A, bây giờ anh nghĩ đến cô ấy rồi à?” Thời Vũ nhấp một ngụm rượu, cô cười nói, “Nghe nói gần đây cô ấy chuẩn bị ra nước ngoài, cô ấy bận rộn nên không có thời gian đến.. ”
Chuyện này là thật, nhưng Nguyễn Sơ Kinh không phải vì Từ Chu Diễn mới đi, lúc hai bọn họ còn đang mập mờ với nhau, cô đã lên kế hoạch ra nước ngoài rồi.
Ánh mắt Từ Chu Diễn đổi, ly rượu đỏ trong tay anh lắc lư, một ít tràn lên người, sắc mặt anh trầm xuống: “Xin lỗi, thất lễ một chút.”
Thời Vũ thấy anh đặt ly rượu lại lên khay cho nhân viên phục vụ, anh đẩy đám đông sang một bên, nặng nề rời đi.
Cô gái nhỏ ra ban công ngồi thư giãn nhìn bầu trời một lúc.
Giang Khắc ôm cô từ phía sau, hôn lên cổ cô: “Khó chịu à?”
“Có một chút.” Thời Vũ cười cười.
Giang Khắc nắm lấy tay cô, anh nhướng mày: “Vậy anh đưa em rời khỏi đây.”
Giang Khắc dẫn cô rời đi, anh đẩy cửa, hai người đi ra hậu hoa viên.
Thời Vũ vô cùng ngạc nhiên, cô nhìn thấy có những ngọn đèn màu cam treo dưới chân, giống như là một con đường dẫn cô về phía trước.
Thời Vũ tiếp tục đi về phía trước, vừa đi, cô phát hiện trước mặt là một biển hoa hồng lớn, mỗi một đóa đều đang tỏa hương thơm ngát.
Thời Vũ đứng trước biển hoa, bỗng từ trên trời rơi xuống một chùm bóng bay màu vàng hồng rực rỡ, trên đó còn treo một chiếc hộp, bay tới chỗ cô gái nhỏ.
Cô nhận lấy, mở ra nhìn, bên trong có rất nhiều quà, phía trên còn rắc rất nhiều lông vũ.
Thời Vũ đếm một chút, tổng cộng có mười một món quà.
Nào là gấu bông, dây chuyền pha lê, vòng tay Cartier, nhẫn, những bức ảnh chụp chung của bọn họ … Trên mỗi món quà đều có một tấm thiệp nhỏ ghi đầy những điều Giang Khắc muốn nói với cô.
“Thật xin lỗi, năm em mười ba tuổi đã thích anh, anh mất mười một năm, mới cho em được một câu trả lời.”
“Tiểu Vũ Mao mười ba tuổi, sinh nhật vui vẻ, anh hy vọng em chăm chỉ học hành và đừng trốn học nữa.”
“Tiểu Vũ Mao mười bốn tuổi, sinh nhật vui vẻ, đừng yêu sớm, anh trai đang đợi em.”
“Tiểu Vũ Mao mười lăm tuổi, sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc rực rỡ.”
…
“Tiểu Vũ Mao hai mươi bốn tuổi, mặt trời nhỏ của anh, sinh nhật vui vẻ, gả cho anh nhé, để anh chăm sóc em.”
Thời Vũ ôm những món quà vào vòng tay mình, cô vừa đọc những tấm thiệp anh viết vừa khóc không thành tiếng, cô gật: “Em nguyện ý, từ lúc còn rất nhỏ, em đã muốn… gả cho anh rồi.”
Giang Khắc ôm cô vào lòng, anh nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô, anh nói: “Còn một câu nữa, anh yêu em.”
Anh yêu em, mãi mãi yêu em như vậy.
Tình yêu này, là duy nhất, chính xác là như thế, tình yêu này sẽ kéo dài rất lâu rất lâu.
Đêm anh không có ánh sao, nhưng có anh ở đây hôn em.
— Hoàn chính văn —