Tác Giả: Nhược Thủy Thiên Lưu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Hiện Đại, HE, Sủng, Quân nhân.
Số chương: 72 chương
Gửi người em yêu! Tình yêu mà em dành cho anh là hoàn toàn chân thật, không hề giả dối cũng chẳng hề giấu giếm...Em yêu anh nhiều đến như vậy, liệu anh có biết hay không? Em có thể chờ, nhưng đừng bắt em phải đợi quá lâu...Em muốn được gặp anh, “trả ơn” người đã cứu em thoát khỏi chốn nguy hiểm. Em có thể cùng anh vào sinh ra tử, làm bất cứ thứ gì, nhưng đừng bỏ em lại một mình. Vết thương lòng không có anh, ai là người có thể chắp vá?
Đây là một trong những bộ truyện viết về đề tài quân nhân được ưa chuộng nhất hiện tại. Truyện gây ấn tượng đặc biệt trong lòng người đọc không chỉ bởi cách viết logic, mà cách tác giả miêu tả nhân vật của mình cũng vô cùng ấn tượng. Tình tiết câu chuyện được phân bổ hợp lý, tạo được độ gay cấn đối với cảnh hành động và cũng không quên phát cẩu lương siêu ngọt. Tuy nhiên ngọt thì cũng sẽ có ngược, tình cảm mà không trải qua sóng gió, khó khăn thì không thể bền vững, giống như ngọn đèn trước gió, sớm sẽ phụt tắt. Tác giả cũng tạo cho tuyến nhân vật phụ những đất diễn đắt giá, khiến cho câu chuyện không nhàm chán, một màu.
“Hắn là lưỡi dao sắc bén nhất,
Không gì phá nổi, luyện mãi thành thép
Trong đêm tối vô biên, cô vì anh mà nở rộ”
Lệ Đằng là người thép trong quân đội. Môi trường kỷ cương, nghiêm khắc đã rèn luyện cho anh trở thành người mình đồng, da sắt, sẵn sàng tiếp giáp với mọi hiểm nguy. Anh là người vô cùng trầm lặng, thích hành động hơn việc bày tỏ bằng lời, hơn nữa do tính chất công việc nguy hiểm nên đến tận bây giờ vẫn chưa có một bóng hồng để nhớ thương. Nhưng trời cũng không phụ lòng người, anh đã gặp được chân ái đời mình trong một lần làm nhiệm vụ.
Nguyễn Niệm Sơ - “đứa trẻ” mới 19 tuổi vì trốn bố mẹ mà quyết định làm giáo viên tình nguyện tại Campuchia. Nhưng hành trình còn chưa được bao lâu thì cô vướng phải một nhóm tổ chức buôn lậu vũ khí và chuyên bắt cóc. Trong chuyến đi lần này, cô cũng không thể chạy thoát. Tại đây cô gặp Lee - từ đó câu chuyện họ mở ra một chương mới không có hồi kết: vốn dĩ là của nhau, chẳng cần tìm cũng sẽ tới. Có thể hiểu bông đùa: tổ chức kia đã mai mối cho đôi bến tiến đến.
Lệ Đằng không phải người xấu, anh đơn giản là người tốt trong vai kẻ xấu để thi hành nhiệm vụ mà thôi. Bởi vậy, đối với Niệm Sơ anh là chiếc phao cứu sinh duy nhất, chỉ có hoàn toàn tin tưởng anh, cô mới có thể thoát ra khỏi đáy vực tối tăm này. Trong khoảng thời gian này, tình cảm của họ như bông hoa còn đương nụ. Ban đầu, Niệm Sơ không ngừng tìm cách trốn thoát nhưng sau nhiều lần bất thành cô dành hoàn toàn niềm tin tưởng cho anh. Cuộc gặp gỡ chưa đầy một tháng ấy không ngờ lại mang đến cho hai người nhiều cung bậc cảm xúc đến thế. Cuộc gặp gỡ của họ giống như tia nắng len lỏi xuyên qua màn đêm đen, một nốt đệm đàn ngân vang giữa bản hòa ca chết chóc.Nhưng liệu họ chỉ là hai đường thẳng vô tình giao nhau ở một điểm? Cũng đến ngày cô thoát khỏi nơi đây, thoát khỏi những ngày tháng sống trong lo sợ và cũng “thoát khỏi” vòng tay che chắn của anh. Vốn dĩ lúc ban đầu, Lệ Đằng không hề có chút cảm xúc nào cả, cô đối với anh chẳng qua là sự hiện diện tạm thời, ngoài ý muốn mà thôi...Nhưng có ngờ đâu bóng hình ấy vấn vương mãi tâm trí anh trong suốt 7 năm dài, cho đến ngày họ tái ngộ…
7 năm - một khoảng thời gian dài để cả hai có thể tìm cho mình người mới, nhưng có lẽ cả hai đều giống nhau ở tính cố chấp. Anh đợi cô, cô đợi anh, chúng ta sẽ lại gặp nhau ở một khoảng không gian mới. Cô - thành viên đoàn nghệ thuật quân khu và anh - phó đội trưởng bộ đội đặc chủng của “Liệp Ưng” thiện chiến, họ thực sự đã gặp lại nhau một lần nữa. Hình bóng ấy, sao anh có thể quên. Chẳng qua anh chỉ cất giữ một phần trong trái tim, nơi cấm địa linh thiêng mà chỉ có cô mới khiến nó bồi hồi, xao động.
Nhưng để gặp được cô gái của lòng mình ai biết rằng Lệ Đằng đã hao tâm tổn sức bao lần để tạo dựng nên một cuộc gặp gỡ tưởng chừng như là tình cờ mà thực chất là được sắp đặt từ trước. Cô gặp được anh, người con trai của mình lòng bao vui sướng, nhưng cũng thất vọng bao nhiêu khi chính kẻ chủ mưu cho cuộc gặp gỡ lại giả vờ như không biết cô. Anh có lẽ đã quên cô thật rồi ư? Cũng phải 21 ngày so với 7 năm dài đâu có là gì? Thực chất nhiệm vụ hiểm nguy, để bảo toàn cho người con gái của đời mình mà anh dù có quen cũng phải giả vờ như không quen biết. Anh chỉ cần cô luôn hạnh phúc, chỉ cần nhìn thấy cô an toàn mà thôi. Cô là yếu điểm của anh, anh không muốn để bất cứ ai phát hiện ra sơ hở đó. Nhưng mà lý trí thua con tim, anh hiểu rằng nếu không nắm bắt cơ hội này anh sẽ không còn cơ hội nào khác nữa. Sau khoảng thời gian làm “giá” của mình, cũng đã đến lúc anh được hưởng những giây phút theo đuổi người yêu đầy mỏi mệt. Cô đâu dễ gì tha thứ cho người như anh, nhưng mà trước lực hút khổng lồ của Lệ Đằng, cô không thể tìm cách thoát khỏi
“Đối với Lệ Đằng, tổ quốc là tín ngưỡng, mà Nguyễn Niệm Sơ cô, chính là chấp niệm cả đời.” Gặp cô, là may mắn của anh.“Em là cô gái tốt nhất mà anh từng gặp, đã nhận định em rồi, anh sẽ không thay đổi. Một nửa trái tin anh là tổ quốc, một nửa là em. Cuộc đời này của anh, một nửa sống vì đất nước, một nửa sống vì em….”
Bình luận truyện