Từ đầu tới giờ, công pháp từ tầng chín tăng lên mười, luôn là một cái ổ gà to đối với người chơi.
Trò chơi mở máy chủ hơn một năm nay, người chơi có thể tu luyện công pháp cao cấp lên đến tầng mười vẫn luôn ít ỏi chẳng có đến mấy người, tuy rằng trong đó có yếu tố hạn chế cấp bậc, nhưng bỏ qua hạn chế không nói đến, nếu như không có ngoại lực trợ giúp, thì với ngộ tính của Tống Dương, muốn tu luyện công pháp cấp bậc tuyệt học từ tầng chín lên tầng mười, ít nhất cũng phải mất hơn nửa năm.
Lúc này, Vô Nhai Tử đã trực tiếp giúp mấy người vượt qua cái ổ gà này, bước tiến này không thể nói là không lớn.
Đây cũng là lý do tại sao Phi Vân Đạp Tuyết lại buồn bực.
Cơ hội tốt như vậy, chắc hẳn nên giữ lại cho tuyệt học, nhưng kết quả trên người mình lại không có tuyệt học, nên lần tăng cấp này được để lại võ học cao cấp của môn phái …
Trong lòng Phi Vân Đạp Tuyết thực đau đớn…
Vương Viễn tăng lên cũng là võ học cao cấp, nhưng [Đại Kim Cương Chưởng] lại là công pháp dòng chính của hắn, nên cũng không tính là phí phạm, còn Phi Vân Đạp Tuyết sớm muộn cũng phải đổi tuyệt học.
Cùng với cảnh giới của bốn người Vương Viễn tăng lên, công lực của Vô Nhai Tử cũng đã truyền gần hết cho Hư Trúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi công lực hoàn toàn mất sạch, Vô Nhai Tử biến thành một ông lão đầu tóc bạc phơ.
Lúc này, y lôi một chiếc nhẫn đeo lên tay Hư Trúc, sau đó nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là chưởng môn của phái Tiêu Dao, Đinh Xuân Thu chính là phản đồ của bản môn, ta đã ẩn cư ba mươi năm chỉ để tìm được một truyền nhân, đi giết chết tên ác tặc Đinh Xuân Thu đó, mong rằng ngươi đừng khiến ta thất vọng.
”
“Đệt… chỉ thế thôi á?” Nghe được lời này của Vô Nhai Tử, Vương Viễn có hơi cạn lời.
Hóa ra Vô Nhai Tử giở đủ trò bịp bợm như vậy là để tìm một đồ đệ đi giết Đinh Xuân Thu, con mẹ nó thế này cũng không có triển vọng quá rồi.
Cũng may Tiêu Phong không tới… bằng không, giết Đinh Xuân Thu còn cần Vô Nhai Tử hiến mạng nữa sao? Trừ gian diệt ác còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay…
“Vô Kỵ, ngươi qua đây!”
Vô Nhai Tử dặn dò Hư Trúc xong, lại vẫy tay với Tống Dương và bảo: “Từ nay trở đi, ngươi cũng là đệ tử thân truyền của ta, đáng tiếc, một thân tu vi này của ta đã truyền cho sư huynh ngươi rồi, không thể truyền cho ngươi được nữa, trong Lang Hoàn ngọc động cất giữ điển tịch tối cao của bản môn, nếu ngươi có cơ duyên, đợi sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, có thể tới lĩnh ngộ.
”
Nói xong, Vô Nhai Tử nhắm mắt.
“Lão nhân gia… lão nhân gia!” Thấy Vô Nhai Tử nhắm mắt, Hư Trúc lớn tiếng khóc òa lên, Tống Dương không nhịn được mà nhíu mày.
Tuy rằng sư phụ hờ này của mình cũng không truyền thụ cho mình một tí công pháp nào, nhưng suy cho cùng cũng là sư phụ của mình, vừa bái sư, mà sư phụ đã ngủm củ tỏi, khiến Tống Dương không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Đừng khóc, ta vẫn chưa chết…” Vô Nhai Tử nhìn hai người với vẻ hiền từ, bảo: “Bây giờ các ngươi không định gọi ta một tiếng sư phụ sao?”
“Sư phụ!”
Hai người hành lễ với Vô Nhai Tử.
“Ha ha! Tốt lắm!”
Vô Nhai Tử cười ha ha, rồi không còn hơi thở nữa, đây cũng chính là ngậm cười nơi chín suối trong truyền thuyết đi.
“Đừng lãng phí!”
Thấy Vô Nhai Tử đã chết, Vương Viễn vừa lầm bầm vừa đi tới, sờ vài cái trên thi thể của y, mò ra được nửa cái khóa vàng và một bức chân dung.
“Cái đệt! Ngươi có còn là con người không hả?”
Đối với hành động này của Vương Viễn, mấy người Tống Dương đều trợn tròn mắt há hốc mồm.
Con mẹ nó, tên hòa thượng này thật