Mà lúc này, Hứa Trăn cũng dần dần cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi.Những chiêu thức mà Đổng chỉ đạo dạy… Thật khó! Hơn nữa còn không cho hắn thời gian trầm tư, hoàn toàn không có thời gian để tiêu hóa chiêu thức.
Cho dù trí nhớ của Hứa Trăn rất tốt thì cũng phải tập trung tinh thần cao độ mới có thể nhớ được hết, học tập rất vất vả.Có điều võ thuật khác với đóng phim.
Đóng phim thì Hứa Trăn không phải là người trong nghề, nhưng võ thuật hắn lại có trụ cột.Từ khi hiểu chuyện, Hứa Trăn đã bắt đầu đi theo sư phụ đứng tấn, luyện công, đánh quyền, kiên trì luyện tập mỗi ngày.
Nói võ thuật của hắn là “xuất thân chính quy” cũng không ngoa chút nào.Chẳng qua phong cách của Đổng chỉ đạo khác rất xa so với sư phụ của hắn.
Sư phụ thích quyền pháp cổ sơ, viên dung, tràn đầy sức mạnh.
Còn động tác mà Đổng Kỳ Ngọc dạy thì phiền phức tiêu sái, đại khai đại hợp, chú trọng vào việc thi triển động tác.Ban đầu Hứa Trăn đánh không quen tay nên bị mắng nhiều lần.
Sau này hắn đã thăm dò được quy luật thì dần dần thoải mái hơn.
Chỉ cần động tác tổng thể không chênh lệch quá nhiều, nhìn đẹp mắt một chút thì có thể thỏa mãn yêu cầu của Đổng chỉ đạo, không nhất thiết phải giống hệt như bản mẫu.Nhưng hắn vừa thoải mái được mấy phút thì chẳng mấy chốc lại gặp phải một nan đề mới.… Đó là treo dây cáp.Mượn lực lượng của dây thép để thể hiện khinh công phiêu dật của cao thủ võ lâm, Hứa Trăn thật sự không biết làm cái này.Dây thép mỏng manh móc vào đai thép quấn bên eo của hắn.
Bị thứ này trói buộc, Hứa Trăn chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ.
Động tác không phải do mình nắm giữ, mà do nhiều người phối hợp hoàn thành, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không đáng tin chút nào.“Các tổ chuẩn bị! Tập trung tinh thần!” Đổng Kỳ Ngọc dặn dò tổ dây cáp một chút rồi quay sang hỏi Hứa Trăn: “Đã nhớ kỹ động tác chưa? Đầu tiên là nghiêng người né tránh nhát kiếm mà đối phương đâm tới, sau đó đạp vào cây cột chạy lên trên ba bước rồi xoay người trong không trung, cầm đũa bạc đâm về phía trước một phát.”Nói đoạn, ông ta vừa quơ tay quơ chân làm mẫu cho Hứa Trăn vừa nói: “Cậu làm thử một lần đi!”Nhìn nhân viên điều khiển dây cáp ở hai bên, Hứa Trăn miễn cưỡng gật đầu.Thôi, cứ thử xem vậy!“Bắt đầu!”Theo Đổng Kỳ Ngọc ra lệnh một tiếng, Hứa Trăn cắn răng, cứ coi như mình không có dây cáp bảo hộ, xoay người đạp vào cây cột rồi nhảy lên trên.
Nhưng vì khẩn trương nên hắn không tìm được đúng tiết tấu, chạy nhiều hơn một bước.Ngay khi hắn sắp xoay người thì người của hai nhóm kéo dây cáp không phối hợp kịp thời, thân thể Hứa Trăn bị kéo nghiêng, “Pặc” một tiếng ngã bịch xuống đất.“Shhhh…”Hắn không hề đề phòng ngã xuống từ trên không trung, bả vai, nửa người bị va đập đau đớn.Ngoài sân, đám người Kiều Phong, Chu Hiểu Mạn thấy vậy thì vội vàng ùa lên hỏi hắn có bị thương không.
Hứa Trăn khoát tay, nhanh chóng bò dậy, ra hiệu mình