Lúc này, đạo diễn Tô Văn Bân đã nghe tin nên đang chạy đến chỗ trường quay bên này.
Hắn vừa chạy vừa hỏi nhân viên trường quay đi bên cạnh mình: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Họ cãi nhau vì chuyện gì?”Nhân viên trường quay cười khổ, đáp: “Tôi… tôi cũng không biết nên nói sao nữa…”Hắn châm chước cách dùng từ một lát rồi nhỏ giọng nói: “Lúc nãy Đổng chỉ đạo hướng dẫn một cảnh quay dùng dây cáp, có lẽ là diễn viên đóng vai Tuyết Trúc quá căng thẳng nên diễn thử mấy lần mà vẫn không đạt yêu cầu.
Đổng chỉ đạo lập tức bất mãn mắng cậu ta mấy câu.
Ai ngờ diễn viên kia cũng là người nóng tính, cãi lại Đổng chỉ đạo ngay tắp lự, nói đã vậy thì không dùng dây cáp nữa, cậu ta sẽ trực tiếp đích thân ra trận…”Nghe vậy, Tô Văn Bân không khỏi đau đầu.Đổng Kỳ Ngọc thực sự nổi tiếng với tính cách dễ nổi nóng, chỉ cần nổi quạu thì sẽ bắt đầu mắng chửi người khác.
Nếu anh không phục, ông ta có thể mắng anh tới khi nào sông cạn đá mòn mới thôi.Giờ thì phải xử lý thế nào đây? Vốn dĩ thời gian còn lại đã rất khẩn trương, chẳng lẽ hôm nay không quay phim nữa?Diễn viên đóng vai Tuyết Trúc đối đầu với người chỉ đạo võ thuật thì còn quay phim kiểu gì được đây???Tô Văn Bân càng nghĩ càng sốt ruột, theo bản năng chạy nhanh hơn nữa.Thấy mình sắp rảo bước vào trường quay, hắn đang định kêu một tiếng để khống chế cục diện, nào ngờ…Cảnh tượng khiến hắn khó có thể tin vào mắt mình bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn.… Chỉ thấy chính giữa trường quay, một bóng người mặc quần áo màu xám trắng sải bước nhảy lên cây cột trụ, sau đó mũi chân nhón lên đạp một phát vào thân cột, bay lên giữa không trung rồi xoay một vòng, lao về phía người trẻ tuổi đứng cách đó không xa, tư thế giống hệt đại bàng giương cánh!“Keng!”Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên.
Ngay lập tức, bóng người mặc quần áo xám trắng kia mượn lực nhảy ra đằng sau, chỉ dùng hai ba bước để triệt tiêu lực đạo, vung ống tay áo lên rồi vững vàng hạ cánh xuống mặt đất, đứng ở cách đó không xa.Tô Văn Bân: “…”Cổ họng của hắn như bị ấn nút tắt âm, không nói được một câu nào.Hắn cho rằng