27
Vài tuần trôi quá rồi mà Hà Trang vẫn chưa đi học, cô thật sự rất nhớ bạn.
Rõ ràng không còn giận nhau nữa nhưng mãi chẳng thấy Trang trở lại lớp.
Lo rằng bạn bị bệnh nên cô muốn đi thăm.
Ngoài Vũ Hoàng ra thì chẳng có ai có thể đưa Lam Linh đi được đâu.
Cô liền mặc quần áo đàng hoàng rồi chạy qua nhà Hoàng.
Trước khi đẩy cửa vào còn phải nhòm ngó xem chó nhà anh đã nhốt lại chưa, đứng ngoài cửa mãi mới dám vào nhà.
Vũ Hoàng lúc bấy giờ đang còn học bài, vì là cuối cấp nên anh phải tranh thủ mọi lúc để ôn thi đại học.
“Hoàng ơi?”
Lam Linh cười hí hửng chạy đến ngồi cạnh bàn học của Vũ Hoàng.
Do anh đang tập trung học nên chẳng thèm để ý đến cô.
Lam Linh cứ ngồi mãi như thế, cảm thấy sắp muộn mất rồi thì mới lay lay tay của Vũ Hoàng.
“Hoàng!”
“Làm sao?” Giọng anh có chút cọc cằn, giống như những bài toán đau đầu đã cướp mất sự dịu dàng ngày nào của anh.
“Đi chơi!”
“Đi đâu?” Hoàng mắt vẫn chăm chú vào đống chữ số trước mặt, hỏi ngược lại cô.
“Đi thăm bạn.”
“Không, bận rồi ở nhà đi!”
Lam Linh nghe đến đây thì biết không thể xin được nữa.
Cô ngả lưng xuống ghế, người ỉu xìu như cọng bún.
Tưởng chừng như chỉ cần trượt chân hoặc tay một cái thôi là có thể ngã xuống đất liền.
Giọng nói liên tục lí nhí trong miệng: “Nhưng muốn đi thăm Hà Trang, đi bộ thì xa lắm… rất mỏi chân!”
Lúc này thì anh mới liếc mắt sang nhìn lén cô, nhìn cái dáng nằm ngả ngớn mà thầm than vãn.
Phiền thật đấy, cái con nhóc này nữa.
Lại bắt đầu làm nũng rồi, làm nũng không được kiểu gì nó cũng dỗi ra mặt cho mà xem.
Vũ Hoàng khẽ híp mắt rồi đột ngột bế cô lên đặt ngồi trên bàn.
“Mày làm bài tập cho tao đi rồi tao chở mày đi!”
Lam Linh nhìn theo hướng tay của anh rồi lại nhìn chồng kiến thức mà cô chưa từng được học.
Rõ ràng là đang làm khó cô mà, ngay từ đâu anh đã chẳng muốn đi rồi.
Cô tức giận bĩu môi rồi nhảy xuống bàn.
“Không cần nữa, nhờ Khả Hân chở!”
Lam Linh vung tay vung chân hùng hục bỏ về, nhưng chưa đi được mấy bước thì bị Vũ Hoàng kéo người lại rồi ôm vào lòng.
“Tao đã cho mày đi chưa…!” Nụ cười gian xảo đầy lợi dụng lộ dần trên gương mặt, ánh mắt mờ như thú dữ rình mồi bồi thêm cho cô một câu: “Thơm má một cái rồi tao chở đi!”
Lam Linh nhìn anh không biết sao tự nhiên tức giận vùng người đứng lên.
“Không cần, có Khả Hân rồi!”
Nhưng cô cứ gồng mình bật dậy thì lại bị anh ôm eo kéo xuống, không tài nào thoát ra nổi.
Đôi tay thon dài liên tục gõ gõ vào má ra hiệu đòi cô thơm.
Lam Linh liên tục lắc lắc đầu không chịu.
Cô đã nói rồi mà, chỉ khi là người yêu mới được hôn thôi.
“Nhưng thơm má thì có làm sao?”
Câu nói trước đây của Vũ Hoàng đột ngột vang trong đầu cô.
Tự nhiên lại cảm thấy cũng hợp lý, thơm má một cái thì Hoàng sẽ đưa cô dđi không phải làm phiền đến Khả Hân nữa.
Nghĩ thoáng mãi, cô mới cúi xuống định hôn vào má anh.
Đôi môi anh