33
Sau buổi đi chơi mọi người lại trở về khách sạn.
Lần đầu được nhìn thấy những con thú mà trước giờ chỉ được thấy trong sách Lam Linh rất vui nhưng cũng rất mệt.
Vì đi bộ quá nhiều mà hai chân cô đã mỏi rời dã.
Sau khi tập trung ăn uống xong mọi người rủ nhau tụ lại chơi nốt đêm nay vì ngày mai phải về rồi.
Lam Linh chỉ đến một chút rồi về phòng với Khả Hân.
Khoảng thời gian cuối cấp ba là lúc đong đầy cảm xúc nhất.
Vì vậy khối mười hai là khối ăn chơi lớn nhất, thuê luôn cả phòng riêng để tụ tập.
Vũ Hoàng không muốn tham gia nhưng vì nể nang bạn bè nên không còn cách từ chối.
Căn phòng tràn ngập tiếng ồn ào, tiếng chuyện trò, hát hò náo nhiệt.
Thi thoảng còn nghe thấy tiếng quật bài ở góc tường.
Gần như không ai có ý định đi ngủ, họ muốn thức xuyên đêm để được cùng nhau trải nghiệm cuộc sống không có sự cai quản của bố mẹ.
Vũ Hoàng vì uống nhiều rượu nên giờ đầu óc cũng bắt đầu lầng lâng.
Anh chỉ gật gù ngồi nghe cậu bạn cùng lớp nói nhảm, nghe cậu ta than cảm số phận, than vãn cuộc đời.
Cậu ta đang ngồi khóc hu hu thì khoác lấy vai anh thủ thỉ.
“Cậu có thương cảm cho số phần của tôi không? Ba năm rồi tôi chưa có một mảnh tình vắt vai đấy!” Vừa nói cậu ta vừa đập tay vào người anh, thi thoảng còn nấc lên vài hơi.
“Không phải bên cạnh cậu có một em gái rất xinh đẹp sao?”
Vũ Hoàng đang ngửa cổ uống rượu thì bỗng khự lại, nhàn nhạt đáp.
“Thì sao?”
“Cậu có nhiều người theo đuổi như vậy, em gái cậu… nhường cho tôi đi.”
Cắp mắt hờ hững vì men rượu bỗng trở nên sắc lạnh lại.
Vũ Hoàng đằng đằng sát khí liếc nhìn cậu bạn say mèn bên cạnh.
Giọng nói trầm khàn đến đáng sợ.
“Còn lâu!” Anh đẩy cậu ta ra rồi túm lấy lon bia bên cạnh lên uống.
“Cho cậu tất, chừa còn bé đấy ra, cậu mà lén phéng đến nó thì tôi rút răng cậu đấy!”
Tuy say nhưng vẫn biết sợ, xem ra cô bé đáng yêu vừa được nhắc đến không phải em gái hay em họ của Vũ Hoàng rồi.
Cậu bạn hiểu ý liền gật đầu, trêu trọc anh vài câu rồi quay đi đánh bài.
Lâu lắm rồi chưa đụng đến bia rượu, tự nhiên cảm thấy nó rất ngon.
Anh tựa người vào tường cầm hết lon này đến lon khác lên uống.
Anh ngửa mặt nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ.
Dạo gần đây bé con của anh bị người khác để ý khá nhiều, đến cả mấy thằng trong lớp anh còn ngỏ ý với cô thì chắc bên ngoài vẫn còn nhiều lắm.
Đã thế lại toàn những bọn chẳng ra gì, chơi chán gái bạo liền đi tìm đến mấy cô bé dễ thương non nớt.
Mà Làm Linh lại vô tình bị chúng để ý từ khi nào.
Chán thật đấy, cừu non được nuôi trong hang sói mà vẫn không tránh được tai mắt của mấy con thú hoang quanh rừng.
Đang nhấm nháp lon bia lạnh anh cảm thấy sóng mũi hơi cay vì hít phải mùi hương nước hoa rất nồng.
“Hoàng ơi, sao không ra chơi với mọi người vậy?”
Giọng nói dịu dàng ngọt ngào vang lên bên tai, Vũ Hoàng đưa đôi mắt lờ đờ vì men rượu quay lại nhìn.
Họa Vi với thân hình nuột nà, bộ váy bó sát như tôn dáng của chị, làn ra trắng hồng nảy nở vạn người mê.
Trên tay, ly rượu vang đỏ khẽ lắc nhẹ nhìn mới quyến rũ làm sao.
“Tớ ngồi đây với cậu được không?”
“…”
Dù có đồng ý gây không đồng ý thì chị ta vẫn ngồi thôi, trước giờ vẫn vậy nên Vũ Hoàng chẳng buồn trả lời chỉ