49
“Tao không biết gì thật mà..!” Lam Linh cố gắng chạy theo Hà Trang giải thích từng lời.
Suốt đoạn đường chỉ có mỗi cô nói.
Nhưng cơn lửa hừng hực trong lòng Hà Trang vẫn chẳng nguôi.
“Thế tại sao bọn họ lại nói mày là người tình của anh Hoàng.
Rõ ràng mày với anh ấy có kiểu quan hệ đó thì họ mới nói.”
Nó tức giận không nhịn được thẳng tay đẩy mạnh vào vai cô khiến lưng Linh bị đập vào gốc cây phía sau.
Vỏ cây sần sùi tựa những gai nhọn, đau đến buốt cả xương.
Cái đau đấy hình như giúp cô sống thực hơn, thẳng thắng bộc lộ sự tức giận khi Hà Trang hết lần này đến lần khác không chịu nghe cô giải thích.
Ngôi mày cô nhăn lại:
“Tao với nó có quan hệ đó thì tao đồng ý giúp mày làm gì? Tao coi mày là bạn tốt, chạy mấy vòng sân trường để tìm nó với mày.
Giờ mày lại nghĩ oan cho tao thế à?”
Hà Trang ú ớ trong họng, nó mím chặt môi.
Rồi đưa tay lên dụi dụi mắt, một dòng nước chảy dọc xuống gò má.
“Hu hu, nhưng tao yêu anh Hoàng.
Nghe họ nói vậy tao thấy buồn lắm!”
Hà Trang nức nở tiến tới ôm chấm lấy Lam Linh.
“Nếu… nếu như mày cũng thích anh ấy…!” Đến đây cô ta nghẹn lên không nói được.
Lam Linh xoa lưng, vỗ vai nó.
“Không có đâu, tao đã hứa sẽ giúp mày mà! Tao không thích nó, tao với nó là bạn thôi.
Từ giờ tao không thân với nó nữa, được chưa?”
Nghe được những lời này phát ra từ miệng cô nhưng nó vẫn chưa yên tâm, cẩn thận nhắc lại.
“Thật không?”
“Thật” Lam Linh cũng thẳng thắn đáp.
Hà Trang lúc này mới đưa tay quệt ngang nước mắt mĩm cười với Lam Linh.
Chỉ cần thế thôi tình bạn lại tiếp túc, lại cùng nhau quay về lớp.
Vừa tan học Vũ Hoàng liền đến trước cửa lớp cô chờ sẵn, trên tay là hộp sô cô la còn mới cột thêm một chiếc nơ nhỏ xinh.
Anh đứng tựa người ở lang cang, dáng vẻ này làm lộ ra đôi chân dài thẳng tắp.
Ngón tay cái thi thoảng lại xoa xoa hộp kẹo trên tay, miệng đầy ý cười.
Anh thầm nghĩ.
Nếu Lam Linh mà biết anh mua kẹo cho nó thì chắc sẽ vui lắm đấy.
Dù gì ngày mai cũng là cuối tuần, Hoàng định dẫn nó đi chơi một chút rồi mới về nhà.
Mãi một lúc sau Lam Linh xách cặp ì ạch chạy ra còn dẫn theo Hà Trang.
Giữa dòng người đi xuôi, cô giữ vai Hà Trang rồi đẩy nó về phía Vũ Hoàng tươi cười nói.
“Mày đưa nó về hộ tao nha!”
Gương mặt nó đỏ bừng vì ngại ngùng, nó lúng túng giữ lấy tay Lam Linh.
“Không cần đâu mà tao tự về được!”
“Không sao, Hoàng sẽ chở mày về”
Đôi mắt phương khẽ nheo lại đầy ý không vui.
Anh không tiện từ chối thẳng cũng không muốn nhận lời nên chỉ im lặng.
Ánh mắt mạnh mẽ liếc qua Lam Linh để từ chối ngầm.
Cô thì như có như không vờ không hiểu ý anh liên thực đẩy Hà Tranh xáp xáp lại gần Hoàng.
Cô ta thì mặt nãy giờ vẫn đỏ, rõ ràng là cảm thấy rất hạnh phúc.
Mùi hương thoang thoảng từ anh quấn quanh mũi khiến đã nghiện còn nghiện hơn.
Sự im lặng của đôi bên làm không gian có chút nhịp thở, nên Hà Trang muốn tìm gì đó nói chuyện để đỡ căng thẳng hơn.
Cô ta đảo mắt rồi dừng lại ở hộp kẹo anh cầm trên tay, bất ngờ chỉ vào.
“Đây là loại kẹo mới ra của hãng WY phải không ạ?” Nó háo hức hỏi.
“Loạn kẹo này rất ngon còn bán chạy nữa nên khó mua lắm!”
Lam Linh lúc này mới nhìn vào thứ Vũ Hoàng cầm trên tay.
Hộp kẹo đấy bắt mắt vô cùng, cô cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
Do bị sâu răng nên lâu lắm rồi cũng chưa được ăn kẹo, bây giờ lại có chút thèm.
Hà Trang khẽ cười đưa tay