53
Khác với dáng vẻ lạnh nhạt ngày thường, cả người Khả Hân như có vòng lửa lớn bao lấy.
Dòng máu trong người như bị sức nóng làm sôi lên sùng sục.
Mặc kệ cho hôm nay là đầu tuần, mặc kệ dù giám thị đang đi giám sát khối mười hai.
Khả Hân sải bước chân lớn thẳng một đường lên 12A1.
Vũ Hoàng lúc này đang buồn bực vì sáng nay bị Lam Linh chọc giận.
Dáng vẻ lịch thiệp nhưng ánh mắt vô hồn đang hướng về phía cửa sổ.
Nhìn qua không ai biết anh đang nghĩ gì.
Khả Hân xác định được mục tiêu thì hùng hổ tiếng thẳng vào lớp, mặc cho sự hoang mang và bàn luận của những người xung quanh.
Cô đi tới bàn thứ tư, túm lấy cổ áo anh rồi kéo lên dồn vào tường.
Toàn bộ quá trình đều diễn ra trong sự ngơ ngác của anh.
Đến khi tấm lưng lớn bị đập đau nhói thì Vũ Hoàng mới bừng tỉnh.
Hình như hành động của cô quá ngông cuồng, cô còn nghe tiếng “ồ” khe khẽ của mọi người xung quanh.
Mày anh cau, đôi mắt phượng khẽ co lại vì đau đớn.
Đồng tử Khả Hân căng đỏ, túm chặt áo Vũ Hoàng.
“Tên khốn nạn, đứa nào đánh Ninh Ngọc Lam Linh?”
Hai tay anh bám lấy bờ tường vì không có điểm tựa.
Ánh mắt khó hiểu nhìn đứa con gái tuy nhỏ nhưng khỏe như trâu này.
“Nói vớ vẩn gì vậy?”
Giả ngu à?
Khả Hân túm cổ áo kéo ra rồi lại đẩy lại, làm xương cột sống của Hoàng đau điếng.
Mặc kệ cho đau đến thế nào, Hân vẫn túm chặt lấy cổ áo anh.
Đôi mắt căng phồng đến muốn nổ tung, giọng cô như tiếng hét nhưng vẫn rõ ràng rành mạch chứ k khàn.
“Anh bị ngu à? Ninh Ngọc Lam Linh bị đánh đấy, một cái rất mạnh vào má.
Anh đưa nó đi chơi mà để thế à?”
“Gì cơ? Bị đánh á?”
Cơ mặt anh lúc này căng lên vì bất ngờ.
Bất ngờ đến mức nghệt cả người.
Nhìn dáng vẻ như người mới từ Sao Hoả rơi xuống của anh.
Khả Hân đen mặt lại.
Quả thật là không biết gì cả? Hoàng làm Hân thấy thất vọng vô cùng.
“…” Hết lần này đến lần khác cướp Ninh Ngọc Lam Linh đi, nhưng đến khi nó bị đánh cho méo hàm lại không hề hay biết.
Khốn nạn, đàn ông là nhưng tên khốn nạn.
Mức độ tức giận của Khả Hân vượt tới cấp độ max.
Cô không nhịn được, mím chặt môi, vung tay đấm thẳng vào mặt Vũ Hoàng.
Cảnh này vừa hay bị Hoạ Vi nhìn thấy.
Chị ta vừa từ ngoài về liền bắt gặp cảnh Vũ Hoàng bị đấm cho một cước rách cả khoé miệng.
Họa Vi phát tiết chạy sầm tới đẩy mạnh Khả Hân ra.
“Con nhỏ này từ xó nào chui ra đây, vô học thức hay sao mà ngang nhiên vung tay đánh người hả?”
Minh Khải lập tức xen vào chắn trước mặt Khả Hân.
“Làm sao? Thích đụng tay đụng chân không?”
Họa Vi bị dọa cho sợ, lắp bắp cãi lại.
“Cậu… Cậu thử đụng đến tôi đi, khác nào tự nhận mình hèn hạ, tiểu nhân! Bạn cùng lớp không bênh lại đi bênh người ngoài” Câu sau chị ta chỉ lí nhí trong cổ họng.
Minh Khải hung dữ tiến sát về phía Hoạ Vi, anh tiến một bước chị ta lùi một bước.
“Cái con khỉ, ông đây đếch quan tâm.
Mặc váy rồi đánh cho cô một trận tôi cũng làm được!”
“Cậu…!”
Ha Ha thấy tình hình không ổn liền giật gấu áo Hoạ Vi, lắc đầu cản lại.
Chị ta cắn chặt môi, chỉ biết im lặng nép một góc mà xót thương cho Vũ Hoàng.
Khả Hân không rảnh mà nán lại cái nơi chán ghét này.
Nhìn Hoạ Vi là đủ biết chị ta cũng thích Vũ Hoàng, còn bênh nhau đến