“Không được đâu, tối rồi mà.”
“Một chút thôi, tụi mình đi chơi một chút!”
Vũ Hoàng cười rạng rỡ nắm lấy bàn tay nhỏ kéo ra khỏi nhà.
Lam Linh chân thấp chân cao hớt hải chạy theo bước chân của anh.
Trời bên ngoài về đêm có chút lạnh nhẹ, xem chừng mùa mưa lại sắp đến.
Tiếng cười của Vũ Hoàng giòn tan đến lạ.
Dưới những bóng đèn chùm vàng nhạt, anh nắm bàn tay nhỏ đi trên con đường quen thuộc.
Con đường bê tông ẩm nhẹ do di chứng của trận mưa hồi chiều.
Một bóng thấp một bóng cao chuyển động nhịp nhàng được in dưới mặt đường sạch sẽ.
Không gian im lặng khiến Lam Linh bất chợt nhận ra bàn tay của cả hai.
Anh vẫn nắm lấy tay cô nắm lấy tôi tay bé nhỏ từ nhà tới đây, nãy giờ vẫn chẳng rời dù là một khắc.
Hai má cô đỏ bừng lên e thẹn lại pha chút hạnh phúc lạ thường, cô nào muốn rút tay ra.
Lam Linh xấu hổ kéo cổ áo thu lên che đi chiếc mũi ửng đỏ.
Đôi môi nhỏ chúm chím lén lút nở nụ cười.
Bàn tay anh thật to lại còn rất đẹp.
Trái tim nhỏ bất chợt đập liên hồi, Lam Linh vội vàng rút tay về.
Giấu đi bàn tay còn nóng hôi hổi ở phía sau lưng.
Nãy giờ cô đang suy nghĩ lung tung gì thế này?
Thứ nhỏ nhắn, mềm mại biến mất làm bàn tay anh cũng cảm thấy chống vắng.
Lúc này, Vũ Hoàng mới sực nhận ra nãy giờ mình vẫn còn nắm tay cô.
Anh lúng túng lại xấu hổ, mu bàn tay to lớn vội vàng đưa lên che đi gò má e thẹn.
Đối mặt với anh, cô gái kia cũng xấu hổ chẳng kém, thậm chí cô còn không dám nhìn vào mắt anh nữa.
Ôi rung động đầu đời mới ngọt ngào làm sao!
Mái tóc mượt mà khẽ đùa với gió đêm, không gian im lặng càng khó giấu đi nỗi e thẹn của đôi nam nữ.
Để đến khi ánh đèn chùm trên đầu bỗng dưng lập loè bật tắt.
Cả hai theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn thì lúc này thứ màu hồng không thể thấy xung quanh họ mới biến mất.
“Còn định đứng đấy đến bao giờ?” Anh hỏi.
Lam Linh giật mình ngước mắt lên nhìn, Vũ Hoàng đã đi xa cô tận mấy bước.
“A!”
Cô được anh đưa đến hội chợ ở gần trung tâm thành phố.
Nơi đây đông đúc người, mùi đồ ăn thơm phưng phức bay tứ phía.
Cô nhanh chóng bị thu hút bởi quầy thịt nướng, xiên nướng luôn là món khoái khẩu của Lam Linh.
Cô sẵn sàng cắm rể ở đây nếu chủ quán cho ăn xiên miễn phí.
Trong lúc cô ngốn hết hai cây xiên, Vũ Hoàng đã đi đâu đó và quay lại với hai trái bóng bay được bơm oxy màu xanh.
Chỉ thấy anh cười cười rồi kẹp dây bóng vào cổ của Lam Linh.
“Ưm, mày gắn lên cổ tao làm gì? Bỏ nó xuống.”
Hai tay cô giữ khư khư mấy que xiên, người thì liên tục xoay trái xoay phải, bắt Hoàng phải tháo bóng ra khỏi áo.
Cô thấy nó rất trẻ con, lớn đầu rồi ai còn chơi bóng bay nữa chứ.
Mấy em bé mà thấy lại đòi mẹ mua cho thì có phải khổ không.
Vũ Hoàng ngược lại thấy rất dễ thương, vòng tay lên xoa xoa đầu cô.
“Ở đây đông người lắm, nếu mày có lạc thì tao còn biết đường mà tìm!”
“Không đâu, sẽ không lạc được!”
Lam Linh nhanh chóng ăn hết xiên, lau tay sạch sẽ rồi tháo bóng bay trên cổ áo gắn ngược lên người Vũ Hoàng.
“Tao sẽ tìm được mày thôi!”
“Thật không?”
“Thật!”
Linh gật đầu chắc nịch rồi túm lấy vạt áo anh kéo đến các hàng ăn khác.
Quả thật, đeo bóng bay trên người là trải nghiệm thú vị đấy.
Bị Lam Linh đưa đi hết quán này đến quán khác nên anh bị người đi đường trêu rất nhiều.
Hoàng còn để ý thấy có mấy bạn nữ lén chụp hình anh rồi nhìn nhau cười khúc khích.
Mấy bạn nhỏ thấy bóng thì lăn ra khóc rồi vòi mẹ mua cho bằng được.
Thật xấu hổ mà!
Ở đây đồ ăn nào cũng thấy ngon