Quán cà phê gần cổng trường đại học Giang Châu.
“Cảm ơn em khi nãy nhiều lắm!”
“Không có gì đâu ạ, nếu là người khác em cũng giúp thôi!”
Ngồi đối diện với Lam Linh cậu học sinh ngày nào còn dại khờ theo đuổi cô này đã ra dáng nam sinh quá rồi.
Cô cũng không ngờ mấy năm trôi qua lại gặp Hứa Nhất Giang ở đây, cậu ấy hiện tại là sinh viên năm nhất.
Gặp nhau trong hoàn cảnh này khiến Lam Linh có chút gượng.
“Hoá ra chúng ta lại học chung trường à?” Lam Linh hỏi.
Hứa Nhất Giang cười.
“Vâng ạ, em thấy tụi mình có duyên quá em học chung khoa với chị nữa!”
“Thế à?” Cô ngạc nhiên lắm.
Ngồi nói chuyện một chút Lam Linh liền nhận được điện thoại của Vũ Hoàng cô lịch sự cười với Hứa Nhất Giang một cái rồi mới nghe máy.
“Anh đang ở trước cổng trường em rồi, ra đi anh đưa em đi ăn trưa!” Giọng nói nhẹ nhàng phát ra.
Lam Linh nghe anh nói theo phản xạ mà hướng mắt nhìn ra cổng trường.
Bóng dáng thanh niên cao gầy quen thuộc vẫn là áo sơ mi và quần tây nhưng hôm nay anh khoác thêm một chiếc áo da bên ngoài, có lẽ vì chiếc xe bên cạnh- xe phân phối lớn.
“Sao anh lại đến đây? Anh không phải đi làm à?”
“…”
“Em đang quan tâm anh đấy ư?”
Giọng nói Vũ Hoàng vô cùng ngã ngớn, Lam Linh ngay lập tức phủ nhận.
“Không phải, em thắc mắc thôi!”
“Thắc mắc hay để tâm đến anh? Lo anh mệt sao?”
Ninh Ngọc Lam Linh nghiến răng ken két nghe cái giọng cười hà hà ở đầu dây bên kia, sao trước đây cô không biết anh mặt dày, tự luyên thế nhỉ?
“Mau ra đi em!” Vũ Hoàng giục.
“Em có thể ăn trong trường mà không nhất thiết phải mất công anh vậy đâu!”
“Không mất công, anh muốn đi ăn với em! Nếu em lười đi anh có thể lên tận nơi hộ giá, hầu hạ em xuống!”
“Em biết rồi!” Cô ấm ức đáp.
Hứa Nhất Giang có lẽ cũng hiểu nôm na câu chuyện, lúc Lam Linh nói chuyện điện thoại xong tiền nước cũng được trả xong hết, điều này làm cô rất ngại.
“Người yêu chị gọi sao? Em nghe thấy giọng nam!” Hứa Nhất Giang hỏi.
“Người quen thôi, chị gửi tiền nhé hôm nay cảm ơn em rất nhiều!”
Ninh Ngọc Lam Linh không muốn mắc nợ nên đã đặt tiền nước của mình về phía Hứa Nhất Giang.
Cô chào tạm biệt cậu rồi vội vã đeo túi chạy về phía cổng trường.
Hứa Nhất Giang nhàn nhạt nhìn bóng lưng của cô, tâm tư vô cùng khó đoán.
Bước chân cô ngày càng tiến gần với chiếc xe mô tô, bóng người của anh ta cũng dần được phóng đại.
Từ nãy đến giờ ánh mắt Doãn Vũ Hoàng chưa thể nỡ rời khỏi cô dù chỉ là một giây.
Lam Linh vuốt vuốt lại tóc mái nhận nón từ tay anh rồi đội lên.
Sao trước đây cô không biết anh màu mè thế nhỉ? Phải là nón màu hồng, tai mèo mới chịu.
Xe của anh cao lắm, loay hoay mãi cô bé nhỏ nhỏ mới trèo lên được.
Vũ Hoàng bật cười nhiều khi cũng thấy bản thân thật khó hiểu.
Sao anh không yêu cô nào xinh đẹp, chân dài mà lại phải lòng cô con gái nhỏ nhắn này?
Anh đưa cô đến một nhà hàng trang trí theo phong cách dân dã, đến cái ghế cái bàn cũng được làm bằng tre, nứa.
Từ lúc đi học đại học đến giờ đi ăn ngoài quán là thứ gì đó xa xỉ với Lam Linh.
Cô hốt hoảng kiểm tra lại ví tiền.
Thôi rồi, mới về quê thì còn tiền đâu?
Lam Linh kéo áo anh lại.
“Anh!”
“Chúng ta đi chỗ khác ăn đi!”
“Sao vậy?”
Vũ Hoàng khó hiểu cúi xuống nhìn cô.
Vòng vo mãi cô mới dám nói.
“Em… hết tiền rồi!”
Vũ Hoàng liền bật cười đặt tay lên đầu cô vỗ vỗ nhẹ.
“Đi với anh em không cần phải mang theo ví!”
Chỉ một câu thôi nhưng Lam Linh thấy trong ngực mình rất lạ, cô cảm nhận mình có sự ưu tiên đặc biệt.
Trước đây cũng như vậy nhưng khi đó chỉ là vài cây kem, vài cốc trà sữa, vài bịch bánh nhưng hiện tại là nhà hàng.
Nhìn qua biết không rẻ chút nào…
Thấy Vũ Hoàng không muốn đổi quán Lam Linh cũng chỉ